(Truyện ngắn)
Em dừng lại chặng đường mà lâu nay em bước. Em chỉ nói với tôi nhẹ nhàng rằng: “Anh! Em xin về!”. Tôi giật mình và bất ngờ trước quyết định của em.
Em… Người tu sĩ trẻ đầy nhiệt huyết. Chợt nhớ những ngày em còn cháy bỏng ngọn lửa nhiệt huyết dâng hiến trong đời tu. Nhỏ tuổi đời và nhỏ tuổi vào dòng hơn tôi, nhưng cái tình đồng hương quý mến nối kết anh em tôi trong lý tưởng ơn gọi nơi đây. Em hay kể tôi nghe những thao thức và khao khát em muốn thực hiện trong tương lai. Những lúc khề khà bên ấm trà, tôi có hỏi: “Nếu có khó khăn…”. Chưa dứt lời em đáp lời tôi rằng: “Thì mình bước qua chớ sao anh!”
Có lẽ hôm nay, khi em nói với tôi quyết định rời dòng, chắc em đã và đang và sẽ chứng minh điều em nói, là vượt qua khó khăn bằng ơn Chúa và sự nỗ lực của mình.
Em nói cho tôi nghe chuyện bất ngờ ấy vào thời gian áp lễ Chúa nhật thứ Tư mùa Phục Sinh – cũng là dịp Giáo Hội cầu nguyện cho ơn thiên triệu linh mục tu sĩ. Em tâm đắc với lời nhắn nhủ của Đức Thánh Cha Phan-xi-cô trong Sứ điệp nhân ngày Giáo Hội cầu cho ơn thiên triệu 2022, có đoạn viết rằng: “Mỗi người, ngay cả trước khi gặp gỡ Chúa Kitô và đón nhận đức tin Kitô, đều nhận được ơn gọi căn bản là: mỗi người trong chúng ta là một thụ tạo được Thiên Chúa mong muốn và yêu thương; mỗi người chúng ta đều có một vị trí riêng và đặc biệt trong ý muốn của Thiên Chúa. Tại mỗi thời điểm của cuộc đời, chúng ta được mời gọi nuôi dưỡng tia sáng thiêng liêng này, hiện diện trong trái tim của mỗi người nam và người nữ, và do đó góp phần vào sự phát triển của một nhân loại được truyền cảm hứng bởi tình yêu và sự chấp nhận lẫn nhau.” Buổi gặp lần cuối trước khi em trở về quê, em bảo tôi rằng: “Em vẫn sống ơn gọi căn bản là người Kitô Hữu thật tốt mà anh! Rồi em sẽ tiếp tục tìm một ơn gọi đặc thù cho mình giữa lòng Giáo Hội. Anh đừng lo cho em! Em biết phải làm gì mà!.”
Khuấy ly cà phê đen ở quán vỉa hè. Nụ cười thân thiện hiền lành vẫn nở trên khuôn mặt em như trước đây. Cứ mỗi lần gặp là em lại cười. Nụ cười có sức trao ban bình an và niềm vui cho mọi người mà em gặp. Ngay cả lúc nói lời tạm biệt… như thế này em cũng cười.
Con người tôi trong khoảnh khắc tạm biệt bị lấp đầy bởi những cảm xúc ngổn ngang. Chẳng biết gọi tên cảm xúc ấy thế nào đây. Mừng vì em có quyết định dứt khoát thay vì dây dưa trong nỗi trống vắng. Buồn vì tạm biệt em – một người bạn rất thân – đã cùng chung trên con đường lý tưởng. Nhớ vì một khoảnh khắc tương lai khi không còn em kề cận. Mong vì mang chút tham lam em sẽ quay lại và ước gì chuyện rời dòng đã không xảy ra. Cũng mong em được hạnh phúc thay vì trằn trọc trong nỗi buồn canh cánh bên lòng vì chọn không đúng đường… Đối diện với những ngổn ngang ấy, tôi chỉ thinh lặng thay vì nói chuyện vui cười như mọi khi gặp và nói chuyện với em.
“Rồi sắp tới…” tôi chưa dứt lời em trả lời trong thái độ bình thản: “Em về với ba má một thời gian. Đi xa nhà nhiều riết ba má cũng nhớ em. Về để ba má vui đôi chút rồi em tính tiếp!”
Nhìn ánh mắt buồn của tôi, em đáp lại bằng ánh mắt vui. Dường như không có khoảng nào phù hợp để hài hòa hai cái cảm xúc trái ngược ấy với nhau. “Anh! Đáng anh phải vui chớ!” Tôi trả lời vắn gọn: “Ừ! Anh biết!”
Muốn hỏi thăm sâu hơn nhưng tôi sợ khơi lên những cảm xúc mà tôi đoán là sẽ cản ngăn cái bình thản hiện tại của em, nhất là trong chốc lát em sẽ bon bon trên chiếc Wave Alpha về tới quê nhà. Nhìn ra chiếc xe buýt vừa dừng tại trạm để vài người khách xuống, sau đó tầm chục bạn sinh viên bước lên, tự nhiên tôi bộc lên suy nghĩ của mình thành tiếng: “Không biết chiếc xe buýt có vui khi cứ chạy rồi dừng, chạy rồi dừng không ta?” Tôi hỏi điều ấy trong suy nghĩ vô thức vì từ đầu tới giờ vẫn miên man nghĩ tới em.
Em vẫn bình thản nói với tôi: “Nếu nó vận hành theo ý ông tài xế thì hẳn nó vui chớ anh! Mắc gì phải buồn!” Chắc em biết tôi muốn nói về em.
Câu trả lời chợt khiến tôi bừng tỉnh. Cảm xúc ngổn ngang dần vơi. Lẩm bẩm lại ý tưởng của em: “Ừ hén! Nếu nó chạy theo ý ông tài xế và nó làm ổng và hành khách vui lòng thì nó phải vui chớ!”. Tôi nở nụ cười vẫn còn chút gượng gạo với em.
“Thôi em đi! Anh ở lại khỏe và bền đỗ nghen!”. Cái bắt tay gần như dịp cuối vì biết chừng nào mới gặp lại. Mắt tôi gần như đỏ. Mắt em cũng muốn đỏ. Chợt em phăng ngang cái cảm xúc ấy: “Ngộ! Em về chớ anh về đâu mà buồn! Vô duyên hết sức! Thôi… đi à!”
Tôi cười nhẹ vì mọi khi tính cách em vẫn vậy. Vẫn ngông nghênh và mang chút vô tư nhưng khiến người đối diện bình an và vui vẻ. Tiếng xe máy nổ, em ngoái lại nói đúng vài tiếng: “Đi à! Về dòng đi!” rồi xe chạy xa dần. Nắng chiều dọi xuống nón bảo hiểm, xuống vai áo khoác xiên xuống mặt đường hiện rõ bóng người và bánh xe bon bon. Nắng cũng dọi xuống tấm đầu trần và bờ vai tôi, cũng xiên xuống mặt đường, hiện rõ bóng người lẩn thẩn bước về dòng.
Little Stream