HAI
Ngôi nhà bên sông Sêđôn thoạt nhìn có vẻ bất ổn, nhưng khi đã ở rồi thì lại là hồng ân Chúa ban cho những ngày đầu trên đất Lào.
Thói quen xưa giờ vẫn thế, chưa đến ở thì cứ lo đủ thứ; những người đang hưởng lợi, những chàng trai bị mất sân đá gà và quán bia mất mối nhậu, từ từ rồi cũng phải chấp nhận thôi. Hàng rào bị phá, tôi cho rào lại, lần thứ nhất, lần thứ hai và nếu còn lần thứ ba nữa thì cũng cứ lặng lẽ cho rào lại. Người ta quăng rác vào thì lượm đem đốt và cứ tiếp tục lượm đốt, làm tất cả với một con tim mở rộng và cặp mắt thân thiện, mở rộng và thân thiện chính là lời loan báo Tin Mừng đầu tiên trên đất nước này.
Hàng rào hôm nay cần khép lại cho một giai đoạn, để ngày mai rộng mở cho mọi người; giáo điểm mà, không phân biệt lương giáo.
Hình như khi tôi có mặt trên mảnh đất này chính quyền cũng vui lắm, bởi vì chỉ khi có người ở, mới có thể dứt điểm sân đá gà với những trận ăn thua sát phạt, kéo theo những chầu nhậu làm náo loạn khu xóm, và thực sự khu phố này đã trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn ít thanh niên rong chơi đầu ngõ.
Sáng nay Giám Mục ghé giáo điểm, ngài đi tới đi lui cả buổi sáng, anh bạn của tôi nói nhỏ là Đức Cha nhìn ngôi nhà hôm nay thích lắm hay sao mà không muốn về. Đúng vậy! Ngài đến coi nhà phải sửa làm sao, đi hết một vòng xung quanh nhà rồi vào trong xem xét từng chi tiết, cuối cùng ra tới cổng ngài ngỏ ý xin tôi dành cho ngài một chỗ để mai ngày về ở luôn đây, nhường ngôi nhà hiện tại cho chủng viện. Đức Cha thích ở trên thoáng mát và yên tĩnh, và thế là phải thiết kế lại sơ đồ nhà, khu vực cung thánh năm xưa thì dành cho Đức Cha, nhà thờ chiếm trọn phần nhà gỗ. Bên dưới ngoài 2 phòng ở còn phải có các phòng sinh hoạt và ăn ngủ, thêm nhà bếp với nhà vệ sinh, cũng phải tạo cầu thang riêng cho phòng Đức Cha nữa. Thực ra cả tuần nay cha Thư đi vắng, ngồi bàn ăn sáng trưa tối chỉ có tôi với Đức Cha, chúng tôi cũng bắt đầu quen nhau.
Đặt chân tới ngôi nhà này, một ngôi nhà to lớn mà lại chỉ có một mình, tôi nghĩ cách kiếm người ở chung cho vui, và đây, Chúa lại gửi đến cho tôi một anh thợ mộc cháu của một sơ mới từ Việt Nam qua, anh sẵn sàng ở đây làm việc lâu dài, và tôi cũng chỉ cần một người thôi để ở với nhau cho có bạn. Sáng nay có thêm 2 thanh niên người Lào nữa đến nhận đào hố trồng cây và ngủ lại cuối tuần mới về thăm nhà, thế là căn nhà hoang bao năm giờ đã có ánh điện và hơi người, ấm áp và yên tĩnh, thay cho ánh điện của một khu ăn chơi cuồng loạn.
Vui nhất là hai anh chị hàng xóm cạnh nhà, khi ngôi nhà hoang trở nên ấm áp, ấm áp cả nhà anh chị, ngày ngày chị qua lại, nấu nước cho cả thầy lẫn thợ cùng uống, tới bữa ăn thì thầy thợ lại qua nhà anh chị ăn, chứ có hai người nấu nướng chợ búa chi cho mệt, các em Lào thì ăn món Lào riêng của họ rồi. Những bữa ăn bên nhà hàng xóm đơn giản mà ngon, buổi trưa phải đợi anh chồng chạy xe về mới có đồ ăn, và thường phải đợi tới một giờ chiều, bữa ăn chỉ có tô canh, với tóp mỡ làm món mặn, khá chút nữa thì thêm mấy cọng rau xào, buổi tối ăn tiếp đồ ăn trưa, và sáng hôm sau còn chút nước canh đem ra ăn tiếp, nếu tôi tiện ghé chợ thì có thêm mấy trái trứng.
Anh Thắng, một thợ sửa TV, thời trai trẻ chia tay với cô vợ Lào, đến nay sau 25 năm mỏi mắt kiếm người yêu mà vẫn độc thân, đang làm quen với 3 cô mà vẫn không tìm đâu ra được người yêu lý tưởng, có lần chúng tôi đi chơi với nhau bên Thái, nói anh mua gì về cho cô nàng anh đeo đuổi nhiều nhất, anh xua tay không nhận vì sợ cho riết rồi quen. Anh là người quen biết từng đường đi nước bước ở cái khu phố này, anh đi qua đi lại lăng xăng lo liệu mọi chuyện, kể cả việc mua sắm nồi niêu chén bát, tội nghiệp những người đem TV tới sửa cứ phải đợi dài cổ.
Thế đấy, đi từng bước chậm chạp cũng có thể vượt qua được một đoạn đương dài,
Bước đi trong bình an,
vì Lời ban Bình An và Lời ban Thánh Thần còn đó cho người môn đệ.
Tình thuong của CHÚA ở khắp mọi nơi