Con muỗi

Chiều nay, khi đang cầu nguyện, tôi nhìn ngắm một chú muỗi đậu trên ngón tay của tôi. Tôi nhìn ngắm những chuyển động của thân xác nó, tôi cũng nhìn ngắm những chuyển động của lòng mình.

Con muỗi. Nó từ từ hạ cánh êm lắm. Nó định hút máu tôi đấy! Tôi để im cho nó tìm một chỗ mà nó thích nhất, nhiều máu nhất. Nó cắm mũi kim xuyên qua da thịt tôi. Oái! Cũng đau chứ nhỉ! Tôi thấy nó say sưa lắm. Nó chả biết là tôi chỉ cần dùng tay kia và chát một cái là nó bẹp dí trên tay tôi. Nó vẫn thản nhiên. Nhìn nó, tôi thấy nó thật an bình. Nó an bình hay cái đồng ý của tôi cho nó một giọt máu làm nó an bình dưới cái nhìn của tôi. Thực ra, tôi an bình hay nó an bình. Nó hút và tôi cho kia mà! Kệ, ai an bình cũng tốt mà, miễn sao có kẻ bình an là được. Tôi bình an thật ư, vì tôi đang bị đau mà. Chả biết nữa, nhưng trong cái cho và cái nhận có bình an, thế thôi. Một giọt máu nhằm nhò gì nhưng lại làm cho kẻ khác được no thỏa. Nhìn lại, có những lần vì cái sinh tồn của một con muỗi, nó chích tôi, làm tôi đau và chát, thế là đời nó kết thúc. Sao tôi ác vậy nhỉ, một giọt máu nhỏ bé của tôi đánh đổi một mạng sống đó sao? Tôi giết nó, thân xác nó và máu văng vãi trên bàn tay của tôi, tôi lấy làm thích thú và bôi chét chúng sang người bên cạnh để chọc họ. Hả, sự ác có sức lan tỏa sao! Ai đã gieo vào lòng tôi cái thù ghét con muỗi thế, cứ gặp nó là phải đập sao, khi giết nó rồi thì tôi lấy làm hả hê lắm, cái chết của nó đổi lấy sự hả hê của tôi đó. Tôi đập nó là đập chính mình vì ngay khi tôi đập nó chết là tôi cũng tự làm mình đau mà. Con muỗi, nó mong manh lắm. Nó được sinh ra có ích gì nhỉ, Chúa nói mọi thứ Ngài tạo ra đều tốt đẹp mà, sao tôi chả thấy nó ích gì. Có chứ. Nó thành thức ăn cho kẻ khác mà. Chà chà. Tôi thua con muỗi rồi. Đấng Tạo Hóa dựng lên nó để nó thành thức ăn cho kẻ khác cơ đấy! Nó nhỏ mà được cưu mang giá trị lớn thế sao? Thế mà, tôi cứ lo an toàn, tôi lo vun vén. Con muỗi cho đi chính bản thân nó đấy! Ôi! Thật bất công với nó mà, nó có tội gì mà luôn bị chê ghét, bị tấn công. Nó tốt hay xấu còn tùy vào cách người ta có tình yêu với nó và với nhau mà. Cái con muỗi này, tôi đang cầu nguyện mà, vậy mà nó dám phá suy nghĩ của tôi, những suy tư triết học và thần học của tôi hả. Tôi phải giết nó mới được, dám cả gan sao. Nhưng tôi không làm được, giết nó là giết chính tôi vì trong tình yêu, trong sự cho đi, nó dạy tôi cầu nguyện đấy.

Một giọt máu nhỏ chả đáng gì nhưng lại làm cho nó được no thỏa. Một chút tình yêu làm cho kẻ khác được chữa lành và giúp họ có thêm sức mạnh. Tôi nhìn ngắm nó hút máu tôi đó, tôi mỉm cười với nó. Chắc ai cũng bảo tôi điên, tôi thì chỉ quan tâm nó đang dạy tôi bao điều. Bụng nó dần to ra và chuyển sang màu hồng. Chà! Máu của tôi đó! Nó dám cả gan ư! Nhìn cái mong manh của nó, tôi thấy thương nó hơn, một kiếp đi nương nhờ kẻ khác mà sống, luôn bị lập trình trong cái suy nghĩ bị ghét, thế nhưng nó là thức ăn cho kẻ khác cơ đấy.

Nó dễ thương lắm. Nó no rồi. Nó tha cho tôi đó. Nó để lại cho tôi một chút đau, một chút ngứa khó chịu nhưng tôi vui. Nó tham quá, đầy cả bụng, bụng nó căng máu, máu không là máu, nó hết bay được rồi. Nó nhảy cẫng như những chú chim chích. Tôi nhìn nó mà thương. Sao nó tham thế? Tôi lại đưa tay cho nó bò lên. Mới đầu nó ngại. Nó biết ngại sao. Nó liều quá, bò luôn lên tay tôi. Nó không biết là nó đang rất nguy hiểm. Tôi chỉ cần đổi ý là nó đi gặp tổ tiên nơi suối vàng rồi. Tôi chỉ cần nhớ lại nỗi đau riêng tư mà mất bình tĩnh là máu của tôi trong bụng nó văng vãi khắp nơi rồi. Giật mình, giọt máu đó trước kia là của tôi, nhưng sau khi tôi đồng ý cho nó, vậy máu ấy bây giờ là của tôi hay của nó vậy. Giọt máu ấy trước kia là một phần cơ thể tôi mà nay lại trở nên một phần cơ thể của nó sao. Ôi cái cho đi và cái nhận lại trở nên một phần của nhau đấy. May cho nó, tuy tôi có nỗi đau riêng tư, nhưng tôi vẫn không mất khả năng cho đi, không mất khả năng chịu đau tiếp tục vì niềm vui của kẻ khác. Trong nỗi đau, tôi có quyền chống cự lại tất cả những gì có thể làm tôi đau nữa mà, nhưng con muỗi này thì không. Nó dạy tôi rằng hãy lấy sức mạnh từ nỗi đau đáp lại nỗi đau bằng tình thương mến.

Cái con muỗi này, nhỏ mà có sức ảnh hưởng nhỉ! Nhỏ mà đòi làm thầy dạy tôi, nhỏ mà đòi làm thức ăn cho kẻ khác, thức ăn nhỏ xíu, có thấm vào đâu. Nó đâu biết rằng nó cho đi chính nó thì cao quý hơn những gì tôi cho nó một chút. Máu của tôi làm cho nó no mà, sao dường như nó đang dạy tôi thế này. Tôi cho hay nó cho vậy? Một giọt máu nhỏ của tôi chả thấm vào đâu nhưng lại là tất cả đối với những gì con muỗi cần lúc này. Một chút tình yêu có thể chữa lành cho cả một đời người đó sao?

Con muỗi, nó không hiện diện nữa, nhưng nó cứ kêu o o trong đầu thôi thế này. Nó hát đấy, hát nhạc khúc tình yêu đấy: “Một giọt máu nhằm nhò gì nhưng lại làm cho kẻ khác được no thỏa; một chút tình yêu có thể chữa lành cho cả một đời người”.

Nó cứ hát, cứ hát… Nó là tôi, tôi là nó, nó là bạn, bạn là tôi… trộn lẫn vào nhau.

Phaolô Trần Trường Thọ, SJ.

 

Kiểm tra tương tự

Nói chuyện với trẻ em về các thánh tử đạo

Ngày lễ Các Thánh: Cách nói chuyện với trẻ em về các thánh tử đạo …

Bài học từ cha tôi!

  Quan sát một ông cụ 82 tuổi sửa máy hút bụi gợi mở một …

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *