Truyện ngắn: Bệnh nhớ!

 

Hào líu ríu xách theo chiếc làn nhựa be bé, đi sau lưng bà ngoại. Ngoại nắm chắc bàn tay nhỏ xíu của đứa cháu, thi thoảng buông ra lau vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, rồi nhanh chóng cầm bàn tay Hào. “Nhanh lên con! Nắng quá!”

Ghé tạm gốc cây to ven đường, bà cháu đứng nghỉ mệt. Ngoại cầm một bên vành nón lá phe phẩy quạt cho hai bà cháu. Khuôn mặt non choẹt của Hào đã đỏ ửng vì cái nắng chói chang vào lúc trời gần trưa. Có lẽ đứa nhỏ năm tuổi cũng thấy nản vì đoạn đường quá xa và có vẻ cậu muốn ngồi luôn ở gốc cây, để ngoại đi một mình, nhưng… cậu không dám nói. Ngồi chừng vài ba phút, ngoại lại giục Hào đứng lên đi cho kịp về ăn trưa.

Đi ngang nhà thờ, ngoại hướng mặt về giữa cửa nhà thờ đóng kín mít. Hào không để ý đi thẳng một hơi, ngoại giật tay cháu lại: “Hào! Chào Chúa cái đã con.” Bà cháu cúi đầu chào… cái cửa đóng bưng. Hào chẳng biết trong đó có cái gì mà chào, nhưng nghe lời ngoại vậy. Nhích vài bước tới con đường nhỏ bên cạnh nhà thờ, có hai hàng dừa mát rượi. Như lấy lại sức sống, Hào vẫy tay khỏi tay ngoại rồi chạy một mạch, vừa chạy vừa bung hai cánh tay như đón lấy cái gió vi vút mát rượi mà hai hàng dừa mang lại, bù cho nãy giờ chịu nắng nôi thiêu đốt. Ngoại nhìn cháu rồi mỉm cười.

Đứng tần ngần trước ngôi mộ. Hào để ý hành động của ngoại. Bà nhẹ nhàng lấy cái chổi nhỏ xíu quét từ phía cây Thánh Giá trước mộ, rồi quét lần xuống dưới. Rờ tấm hình nhỏ xíu phía giữa tấm bia, bà ngừng lại đôi chút. Hào thấy khuôn mặt người trong hình quen quen, nhưng cũng là lạ. Quen như thể đã gặp đâu đó, mà lạ vì… hình như chưa gặp lần nào. Ngoại quét lần ra phía sau ngôi mộ. Khom người nhổ mấy cọng cỏ mọc tùm lum hai bên mộ. Miệng không quên lẩm bẩm: “Thứ quỷ gì mọc nhanh thiệt! Mới nhổ tuần trước!”

Rồi bà đứng thẳng người lên, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán. Ra chỗ Hào đang đứng phía trước ngôi mộ. “Đọc kinh cho ông ngoại nghen con!”

“Ông ngoại!”, nghe lạ quá! Là ông nào ấy nhỉ! Mà chắc có quen với mình”. Hào “Dạ!” một tiếng rõ to với bà. Cậu bé khoanh tay ngoan ngoãn như mọi khi đi lễ trong nhà thờ. Các cha, các thầy và các dì bắt khoanh tay đứng nghiêm trang thế nào, thì cậu cũng đứng y như vậy. Bà bắt kinh Lạy Cha, kinh Tin Kính và kinh cầu cho các linh hồn. Ngoại đọc thành khẩn, hình như không chỉ có mồ hôi vì cái nắng, mà có… nước mắt của bà đang rơi lã chã.

Cánh tay áo ướt mem vì lau mồ hôi, nhưng hình như cũng ướt vì lau nước mắt. Hào chưa biết sự thể gì, chỉ đoán là… bà khóc.

“Sao ngoại lại khóc vậy cà?” Chắc bà đau chỗ nào đó. Vì mọi khi cậu cũng khóc thét lên khi đau chỗ nào trên cơ thể. Như hôm đánh nhau với thằng Nhớ cuối xóm, máu mũi máu đầu tè le, nó cũng khóc bù lu bù loa chạy về với ngoại và ba mẹ. Rồi có hôm đau bụng cũng ôm bụng khóc một mình, ngoại thấy thì hỏi và lấy thuốc cho cậu uống. “Không biết ngoại đau chỗ nào?” Quan sát thái độ của ngoại, Hào thấy bà đặt tay lên ngực, bàn tay nắm chặt lớp vải áo như muốn bóp nhàu lớp vải hay sao ấy. “Hay bà đau?” Cậu quan tâm hỏi: “Ngoại bệnh hả?” Bà vội trả lời: “À! Không! Ngoại khỏe như trâu! Bệnh tật gì đâu!”. Hào lại thắc mắc: “Vậy chứ sao ngoại vịn áo hoài vậy?”. Bà xoa đầu đưa cháu còn nhỏ xíu và ngây thơ hết sức. “Ờ! Có những chuyện lớn lên con sẽ biết mà! Ngoại không có bệnh gì đâu!”

Về nhà, Hào cứ nghĩ mãi về điều ngoại nói. Hỏi mẹ, mẹ trả lời: “Bà bị bệnh… nhớ!”. Hào lại thắc mắc: “Bệnh nhớ là bệnh gì hả mẹ?”. Sau một hồi suy nghĩ, mẹ mới giải thích cho cậu: “Ờ thì ông ngoại với bà ngoại ở xa nhau, bà ở nhà, ông ở ngoài đất thánh. Không ở chung thì nhớ. Như mỗi lần đưa con tới lớp thì con nhớ ba mẹ rồi khóc vậy đó!”. Thắc mắc cứ dồn thêm thắc mắc, Hào lại hỏi: “Vậy có thuốc nào chữa được bệnh… nhớ không mẹ? Chứ nhìn ngoại bị bệnh tội nghiệp lắm! Thấy bà đau mà thương dễ sợ!” Mẹ xoa đầu Hào, hạnh phúc vì có đứa con ngoan ngoãn, biết thương ngoại và ba mẹ. Mẹ hỏi Hào:

– “Con có để ý tấm hình trên mộ. con thấy ông ngoại cười không?”.

– “Dạ thấy! Ông cười tươi lắm!”

– “Mẹ chỉ cho con một loại thuốc chữa bệnh nhớ là mỗi lần thấy ngoại vậy thì con khều nhẹ và nói với bà: “Ngoại ơi! Ngoại khóc nhè ông ngoại cười kìa!” Là ngoại sẽ hết bệnh liền.”

Hào ngạc nhiên trước bài thuốc của mẹ. Những lần sau đó, mỗi lần cùng bà đi viếng mộ ông, thấy bà khóc thì cậu lại khều bà rồi nói như mẹ chỉ, đúng là bà hết khóc mà quay sang cười. Tự nghĩ trong bụng: “Chà! Thuốc công hiệu thiệt luôn! Mẹ giỏi thiệt!”.

Năm sau bà ngoại cũng đi theo ông. Hào cũng tỉnh bơ. Chỉ biết khóc lúc kéo tay mà ngoại không cử động, chứ cậu chẳng biết ngoại ra đi vĩnh viễn. Đứa nhỏ thơ ngây trách: “Ngoại kỳ cục! Sao hổng chơi với Hào nữa!”. Mẹ thấy vậy thì úp mặt vô tường mà khóc. Thấy mẹ khóc thì Hào khóc theo, thành thử mẹ con ai cũng khóc, mẹ thì lấy tay đập vào vách tường, Hào vẫn kéo tay ngoại kêu ngoại… thức dậy dẫn đi chơi.

Giữ thói quen của ngoại, mẹ cũng dẫn Hào đi thăm mộ ông và bà sau mỗi lần tham dự Thánh Lễ buổi chiều xong. Mẹ cũng khóc, cũng đưa tay xoa ngực y như ngoại, Hào chắc mẩm mẹ cũng mắc bệnh nhớ giống bà, cậu cũng dùng “bài thuốc” y như mẹ chỉ, mẹ cũng cười trong nước mắt, xoa đầu đứa trẻ còn khờ khạo. Tối về, không còn ngoại hát ru cho ngủ, Hào khó ngủ và khóc nhè, mẹ dỗ hoài không chịu ngủ, cứ thút thít suốt, mẹ chỉ nhìn con thút thít mà cũng nước mắt ngắn dài, vậy là Hào cũng mắc “bệnh nhớ” mà hổng biết.

Mẹ đi theo ông bà ngoại. Hào đã là chàng trai mười bảy. Cậu cũng đứng trước mộ ông, bà và mẹ mà… khóc. Chợt nhận ra mình cũng đang mắc “bệnh nhớ!”, cũng đang xoa ngực mà khóc. Ba đứng bên cạnh không áp dụng “bài thuốc” như mẹ chỉ. Ba cũng mắc “bệnh nhớ”, vì cũng quằn quại trước nấm mồ của mẹ mới lấp đất còn ươn ướt. Hào đã hiểu ra “bài thuốc” mẹ chỉ không còn tác dụng nữa, vì… thực ra… nỗi nhớ làm gì có thuốc chữa. Đau vẫn đau, thiếu vẫn thiếu và… khóc vẫn khóc mà thôi.

Mười bảy tuổi, Hào một mình xách xe chạy xuống đất thánh. Mang theo nhang, quẹt lửa. Đi ngang nhà thờ cậu xuống xe, cũng hướng về tấm cửa gỗ đóng bưng như mười mấy năm về trước mà cúi đầu. Cũng lấy chổi quét những ngôi mộ, cũng đốt nhang, đọc kinh, xoa ngực và… khóc.

 Little Stream

 

 

Kiểm tra tương tự

‘Dilexit Nos’: Thánh Tâm Chúa chỉ ra con đường tiến lên trong kỷ nguyên AI

  Đức Thánh Cha Phanxicô đã ban hành Thông điệp mới Dilexit Nos (“Người đã …

Khóa tĩnh tâm dành cho các gia đình – “Lạt mềm buộc chặt”

TĨNH TÂM CHO CÁC GIA ĐÌNH “LẠT MỀM BUỘC CHẶT”     Có lẽ khi …

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *