Đó là câu nói vui của một cụ bà đạo đức trong họ đạo. Tôi vẫn hay gọi bà là “Bảy” vì bà vẫn đáp lại tôi bằng cách xưng hô “Bảy-con” gọn hơ. Cứ mỗi lần có dịp về thăm quê, tôi hay ghé thăm bà. Biết tôi mon men bước chân trong đời tu, bà thích trò chuyện với tôi lắm. Nhất là bà cứ hay vuốt vai tôi và nói vui rằng: “‘Bán’ cho Bảy một chút thiêng liêng của con nhen!” Nghe thế, tôi chỉ mỉm cười, gãi đầu.
Đời sống của Bảy đạo đức và sốt sắng lắm. Cứ sáng sáng lại dậy thật sớm để đọc một hồi kinh dài. Sau đó, mặc bộ đồ đẹp thật chỉnh chu để đi tham dự Thánh Lễ sớm. Bảy giữ thói quen này đã mấy chục năm rồi, kể từ lúc tuổi khôn cho tới nay cũng ngoài tám mươi. Sống với con cháu, Bảy thương yêu chúng vô vàn. Nhất là lối dạy con của Bảy khiến ai cũng phải bất ngờ vì đứa nào cũng sống thật hiếu thảo và đẹp lòng làng xóm. Hồi ông Bảy còn sống, ông bà Bảy chẳng bao giờ cãi vã hoặc to tiếng bao giờ. Nhất là trong cách gọi nhau cũng đầy tình thân ái “Bà ơi! Tui…”. Rồi người kia đáp lại “Ờ! Tui nè!”. Hồi còn cả ông và bà thì ông cùng bà đi lễ mỗi sáng, còn giờ còn mỗi mình bà thì bà tự mình tới nhà thờ. Con cháu đòi đưa nhưng Bảy không chịu vì lý do “đi để tập thể dục buổi sáng cho dãn gân cốt! Già rồi gân cốt không hoạt động hay trục trặc lắm!”.
Hàng ghế đầu trong nhà thờ thường ít ai ngồi vào, Bảy xung phong ngồi ngay vị trí ấy. Bảy biểu: “Già rồi mắt kèm nhèm, ngồi hàng đầu để thấy ông cố mần lễ, chớ ngồi xa chỉ nghe giọng chớ đâu thấy rõ”. Vậy đó, chẳng có Thánh Lễ sáng nào Bảy vắng mặt, ngày thường cũng như ngày Chúa Nhật. Những ngày cha đi vắng thì Bảy cũng tới nhà thờ như thói quen, rồi ngồi trước Thánh Thể để đọc kinh và lần hạt Mân Côi. Hôm nào nhà thờ khóa cửa thì Bảy ngồi đọc kinh bên đài Đức Mẹ, đài Thánh Giuse, đài các thánh Tử Đạo Việt Nam. Con cháu chẳng hiểu vì sao má hay ngoại lại “mê” nhà thờ dữ vậy? Hỏi thì bà biểu: “Ở đó có Chúa!” Rồi có đứa hỏi lại cắc cớ: “Chớ ở nhà hổng có Chúa sao má?” Bảy trả lời tỉnh rụi: “Có! Nhưng ở nhà bây nói chuyện miết, tao đâu có đọc kinh hay lần hột gì được. Đọc nửa kinh rồi bây nói chuyện tao quên mất tiêu là đọc tới đâu rồi!” Nói thế thì con cháu chịu trước lối lập luận của Bảy.
Quan sát cách Bảy rước Mình Thánh Chúa trong Thánh Lễ rồi cung kính quay về bàn quỳ xuống cúi đầu nhắm mắt cầu nguyện. Lúc tan lễ, tôi bước đi với Bảy trên đường về nhà, hỏi: “Rước lễ xong Bảy xin Chúa điều gì mà Bảy sốt sắng quá chừng vậy?” Bảy mỉm cười: “Ờ thì cầu nguyện cho ổng mau lên thiên đàng. Cầu cho mấy đứa con thuận hòa. Cầu cho mấy đứa cháu khôn ngoan. Cầu cho bà con họ đạo mình thêm yêu thương nhau và sốt sắng đi lễ đọc kinh. Cầu cho làng xóm mình bình an… Cuối cùng là Cầu nguyện cho Bảy được chết lành, chớ tám mươi hơn rồi còn gì!” Bảy kể một tràng những điều mà Bảy cầu nguyện. Tôi hỏi: “Bảy cầu nguyện những điều này lâu chưa?” Thật bất ngờ khi Bảy biểu: “Mấy chục năm nay rồi con! Ngày nào cũng vậy!”
Mỗi dạo về thăm nhà, tôi thích ngồi cạnh bên nói chuyện với Bảy về chuyện đạo đức. Kẻ đi tu thường quen lắm với việc đọc kinh, cầu nguyện và những việc thiêng liêng kèm theo, nhưng “quen quá hóa lờn!” có những lúc cảm giác làm những việc thiêng liêng như thể việc bổn phận phải làm, chớ mấy khi lòng nghĩ sâu xa về ý nghĩa của điều mình đang làm. Chính khi ngồi cạnh Bảy tôi cảm nhận mình được truyền cho một nội lực mạnh mẽ về đức tin và đời sống thiêng liêng. Một đức tin dung dị nhưng sâu thẳm vì có điều gì đó mạnh mẽ vô vàn nơi Bảy, để cuộc đời dù bao nhiêu thách đố và ngăn trở vẫn tin vào Chúa.
Bảy hay thăm hỏi tôi về chương trình của nhà Dòng, giờ thức dậy, giờ kinh nguyện, giờ Thánh Lễ. Bảy bất ngờ khi nghe biết chúng tôi còn có hai khoảnh khắc xét mình trong ngày, có giờ đọc sách thiêng liêng và nhất là những chương trình học trau dồi đức tin hàng tháng. Bảy hỏi tôi xét mình ra sao rồi nói tôi hướng dẫn Bảy cách xét mình. Còn biểu: “Nghe con nói mà Bảy mê! Muốn đi tu quá chừng!” Nhưng tôi muốn nói với Bảy rằng: “Chính con phải nể Bảy mới đúng! Con thấy Bảy sống nghiêm túc hơn cả con! Tin vào Chúa mạnh hơn con!”
Ngày tôi trở lại nhà Dòng, là ngày Bảy vừa xuất viện được vài hôm. Tiểu đường lâu năm, cao huyết áp và hở van tim là những chứng bệnh khiến sức khỏe của Bảy xuống rất nhanh. Tôi từ giã và Bảy nắm bàn tay tôi. Tôi nhìn Bảy mỉm cười. Bảy nhè nhẹ nói: “Chúa sắp nhận lời Bảy đến điều cuối cùng rồi con à! Chúa cho Bảy được chết lành đó!” Tôi cúi đầu nhẹ cố giấu chút xúc động vì quá bất ngờ trước đức tin mạnh mẽ của Bảy dù thể trạng rất đau đớn. Bảy nhè nhẹ vào tai tôi câu nói mà Bảy thường nói với tôi: “Bán cho Bảy chút thiêng liêng của con! Nhen!” Tôi mỉm cười, đáp lại: “Bà cháu ta giao kèo vậy nhen! Bảy “bán” cho con một kinh Kính Mừng trong mỗi giờ kinh của Bảy. Con “bán” cho Bảy một kinh Kính Mừng trong mỗi giờ kinh của con! Bảy chịu hông?” Bảy gật gù mìm cười tâm đắc.
Little Stream