“Dành cả thanh xuân để thương một người nhưng giờ…”
Mưa!
Cuối cùng thì Vy cũng về đến nhà. Cô loạng choạng bước vào trong căn phòng tối mịt, đưa bàn tay gầy guộc ướt sũng nước đóng sầm cánh cửa lại, Vy vứt chiếc túi trên giường quanh lưng ngồi tựa vào một góc của căn phòng. Mỏi mệt sau một ngày làm việc, Vy lơ đãng, bất thần ném ánh mắt của mình qua khung cửa sổ nhìn mưa, giọt ngắn giọt dài nối đuôi, thi nhau tí tách rơi trên mái ngói cũ phủ đầy rêu. Không hiểu vì sao những ngày mưa thu lại khiến Vy buồn đến vậy, nỗi buồn vô hình vô cớ nhưng u uất cứ như từ xa xôi vạn kỷ đã tìm về mà chiếm lấy, gặm nhấm tâm trí cô. Mùa thu năm nay mưa nhiều hơn, những cơn mưa ủ ê, nối ngày nối đêm nối sang nối chiều.
Nhìn mưa, tâm trí Vy chợt chùng lại, day dứt. Cảm xúc lang thang nơi góc khuất tâm hồn cô, bao nhiêu ký ức về anh trong những lần đội mưa vội vã hiện lên. Vy nhớ về những ngày tháng đã qua, trong lòng cứ bất thần tiếc nuối như thể vừa đánh mất điều gì.
Bốn năm!
Đó là lần đầu tiên Vy gặp anh trong một chương trình do Sinh Viên Giáo Phận tổ chức. Những hoạt động của nhóm làm Vy trở nên bận rộn hơn, Vy được giao trọng trách liên hệ với các bạn đang học tại Sài Gòn, tạo nhóm, chia tổ…Và rồi, trong lần hội ngộ đó, định mệnh đã cho cô gặp anh-một chàng trai miền tây xứ Nghệ.
Nét mặt lầm lì và có phần ngồ ngộ nơi anh khiến Vy cũng chẳng mấy ấn tượng trong lần đầu gặp gỡ này. Thế nhưng, sau nhiều lần được làm việc cùng anh, được thảo luận, chia sẻ với anh Vy chợt nhận ra mình đã mến anh lúc nào không hay. Anh không quá đẹp trai, nhưng sống rất giản dị và nội tâm. Vy thấy được trong anh một con tim hết lòng vì người khác. Vy bối rối và lúng túng bởi không ít lần ánh mắt của cô bắt gặp anh đang nhìn mình, nhưng rồi anh lại cố quay đi, làm ngơ như không có chuyện gì. Vy thích nhìn anh, thích cái phong cách anh làm việc. Trông bề ngoài có vẻ anh ít nói, lạnh lùng nhưng khi bắt tay vào việc gì đó anh lại rất dứt khoát và nghiêm túc. Chính tác phong đó mà anh được nhiều người yêu mến, quý trọng và lẽ tất nhiên những công việc nào khó khăn của nhóm thì không thể thiếu vắng anh. Anh đúng là mẫu người mà cô đang tìm kiếm rồi, hơn nữa trực giác của người con gái cho biết anh cũng đang để ý cô. Vy cảm thấy vui và miên man với suy nghĩ đơn phương đó.
Anh lúc nào cũng vậy, tinh tế với mọi người, cương nghị trong công việc, nhiệt huyết giúp đỡ người khác thế nhưng anh lại vô tâm, hờ hững với Vy. Anh không biết hay anh không muốn biết rằng có một người con gái hằng ngày vẫn nghĩ về anh, vẫn theo dõi anh, vẫn nhớ đến anh. Vy cảm thấy hối hận, giá như ngày đó cô có đủ can đảm để nói ra tình cảm của mình dành cho anh, thì giờ đây trong căn phòng trống trải này cô không phải một mình ôm nỗi đau mất anh, nỗi đau như cào xé vào từng thớ da thịt của cô. Vy muốn hét lên, hét thật to, muốn giãi bày những điều thầm kín, uất ức trong lòng mình, muốn nói cho anh biết cô quý mến anh biết chừng nào nhưng không còn kịp nữa.
Ngày đó!
Trời cũng đổ mưa tầm tã, anh khoác chiếc ba lô chỉ có mấy bộ đồ cũ, thêm cuốn Kinh Thánh cùng tràng chuỗi trên tay lặng lẽ rời đi. Đã có đôi phút yếu lòng anh cũng muốn đáp lại tình cảm chân thành của Vy dành cho mình, nhưng đâu đó trong tâm trí anh là cả một bài toán phân định, chiến đấu và chọn lựa. Anh cố gắng gạt bỏ đi khỏi lý trí ánh mắt hồn nhiên trên khuôn mặt xinh xắn ngày nào để giữ vững lý tưởng đã được gia đình hun đúc, kỳ vọng từ nhỏ…..
Xe lăn bánh, anh bỏ Vy cùng Sài Gòn phồn hoa ở lại sau lưng với dòng chữ thay cho lời tạm biệt: “Chào em nhé, anh sắp lên xe rồi, em ở lại học giỏi, mạnh khỏe và phải luôn hạnh phúc nhé. Anh!”. Cô đã không đến tiễn anh, bởi cô sợ lại một lần nữa đánh mất chính mình khi đối diện với anh, lòng tự trọng chết tiệt đã khiến đôi chân cô khựng lại.
Đã hai năm trôi qua!
Giờ anh đã sống và gắn bó với ước mơ của mình, anh đã có mảnh trời riêng. Vy tự nhủ: “Anh chẳng là gì cả” để trấn an lòng mình, nhưng tiếc thay lời an ủi đó chưa bao giờ làm cho vết thương cô thôi rỉ máu. Nghĩ đến đó, nước mắt cô lại rơi. Vy chẳng rõ cô khóc vì điều gì, vì mất anh hay vì cô thương hại cho bản thân mình.
Lại một mùa thu nữa sắp qua đi nơi mảnh đất thủ đô và là mùa thu không có anh. Vy ngước mắt nhìn ra chốn xa xăm, đưa bàn tay nhỏ nhắn ra ngoài khung cửa sổ, cố bắt lấy một làn gió, nắm lấy những hạt mưa, nước mắt mặn chát lã chã rơi. Mưa cuối thu thật lạnh, thật nhanh…dấy lên trong Vy chút cảm xúc rồi khẽ khàng biến mất không dấu vết. Vy chẳng hy vọng vào sự trở lại của anh, nhưng cô chưa sẵn sàng mở lòng mình cho mối tình khác bởi đường nét thanh tú của một gương mặt vẫn còn chập chờn trong ký ức của cô.
Có chút gì đó nặng lòng…!
Hoa Quỳnh- Dòng MTG Vinh
(Bài viết được tác giả gửi đến dongten.net )