Trăng thơ

Rung lắc theo nhịp kéo của chiếc máy cày, gia đình chúng tôi chất đầy cảm xúc trở lại Sài Gòn. Một nỗi buồn man mác lớn dần khi bóng dáng của ngôi thánh đường đơn sơ Giáo xứ Xuân Thanh khuất dần phía cuối con đường. Một niềm vui nho nhỏ sau kỳ trung thu thật ý nghĩa cùng các em ở vùng đất đầy trắc trở này. Đó chính là câu chuyện Trăng Thơ của gia đình sinh viên Công giáo Ngân Hàng chúng tôi

Đầu giờ chiều, mặc dù các gian hàng trò chơi chưa khởi động, nhưng khuôn viên nhà thờ đã ắp đầy tiếng cười nói nô đùa của bọn trẻ. Những khuôn mặt ngây thơ dưới làn da bánh mật phất phơ những ngọn tóc cháy nắng đang kéo những cái thân mệt mỏi vì di chuyển từ sáng sớm của chúng tôi vùng dậy, chạy ra cùng các em. Ấy thế, khi các gian hàng trò chơi đã sẵn sàng sau những nỗ lực chạy đua với thời gian trên bề mặt đất đá thì cũng là lúc bọn trẻ tuôn về từ khắp các nẻo đường. Dù trong lòng rất háo hức với những đôi mắt long lanh tinh nghịch chờ trực về phía khu trò chơi, nhưng các em vẫn nghe theo lời hướng dẫn của chúng tôi, khoanh tay lại, đứng nghiêm trang, và cùng nhau cất lên lời kinh Kính Mừng thật lớn thánh hóa cuộc vui. Lời khai màn của anh chàng sinh hoạt dí dỏm vừa cất lên, các em đã lao mình về phía các trò chơi như những con thiêu thân. Một hội hè xưa đã được tái hiện nơi mảnh đất cằn cỗi này. Những trò chơi dân gian như qua cầu kiều, ném còn, nhảy dây, cướp cờ lần lượt thách thức sức trẻ, thử thách tính lanh lợi, ham chơi của các em. Những trò chơi khác như đá banh, ném lon, đập trăng, tìm báu vật… cũng không kém phần hấp dẫn. Hòa cùng niềm vui thỏa thích của bọn trẻ, chúng tôi cũng đốt hết mình cháy hết thân ân cần hướng dẫn, cổ vũ các em. Đổi lại, các em đã trao cho chúng tôi niềm vui vô bờ trong mọi ngõ ngách của cuộc vui: những bước đi vụng về trên cây cầu kiều, bộ mặt tức tối vì lần ném còn không thành, vẻ tiếc nuối vì lần đá banh trượt, nụ cười sau khi về đích với khuôn mặt lấm đầy bụi đẫm mồ hôi, niềm vui thích khi nhận một chiếc vòng, cây kẹo mút, niềm hạnh phúc nhỏ trên từng chén bắp xào sau hơi thở mệt mỏi vì chơi hết mình cháy nhiệt tình… Giữa đám trẻ vui đùa, chúng tôi cũng kịp trao cho nhau những nụ cười vội vàng.

Khi những tia nắng cuối cùng của chiều thứ bảy chịu nhường chỗ cho bóng tối, thì cũng là lúc khởi đầu cho đêm văn nghệ Trăng Thơ. Khai màn là tiếng trống giòn dã xua tan cái buồn thinh không của chiều tà cùng những bước chân vững chãi, những điệu nhảy tưng bừng của hai chú lân Ngân Hàng. Sau màn trình diễn tuyệt vời ấy, đan xen giữa những lời ca điệu vũ sôi động của chúng tôi là những điệu nhảy vô cùng dí dỏm của những vũ công tí hon đến từ Giáo xứ Xuân Thanh. Những trang pháo tay, tiếng reo hò cùng nối đuôi những bước nhảy lời ca tạo nên một “live show” thật đáng nhớ. Và kết thúc đêm trăng ấy, từng em lắc lư trên tay chiếc lồng đèn nhỏ nhắn, và một món quả nhỏ, nối đuôi nhau. Cùng với các em, chúng tôi đã làm nên một đoàn rước lung linh ánh sáng bên núi đồi bao la. Cuộc rước tưng bừng cũng kết thúc, những ánh đèn lồng cùng các em cứ thấp thoáng mờ dần rồi tắt lịm trong đêm tôi, chúng tôi cũng nhanh chóng chuẩn bị cho Thánh Lễ tạ ơn. Sau tất cả, chúng tôi muốn cùng nhau dâng lên Chúa tất cả tâm tình của gia đình. Lời tạ ơn xen lẫn tiếc nuối, lời xin lỗi quyện hòa hờn dỗi, câu ca trên những chiếc Áo đỏ đã thấm mệt… Mọi cung bậc sắc màu quyện dâng lên Chúa như của lễ đơn sơ. Và đây cũng là dịp gia đình chúng tôi nhìn lại một hành trình đầy gian nan cho buổi Trăng Thơ hôm nay.

Khi cơn dịch trở lại Việt Nam, chúng tôi như những kẻ thẩn thơ, bơ vơ. Bơ vơ giữa hàng tá câu hỏi, hàng chục phương án cho chương trình trung thu hằng năm của nhóm. Thẩn thơ chờ đợi tương lai, nín lặng hy vọng ánh sáng. Ngày trung thu đã gần kề nhưng dịch vẫn còn, sinh hoạt công cộng vẫn chưa có. Thật may, đại dịch đã dần lắng xuống, và chúng tôi bắt tay ngay vào mọi thứ trong thời gian gấp rút. Gạt bỏ bao buổi trăng mộng mơ bên nàng thơ chàng thơ của lòng mình, gác lại những bộn bề lắng lo của cuộc sống, những thành viên Áo đỏ rong ruổi cất lời mời gọi những con người xa lạ trên từng con phố, trong những công viên. Dưới những cơn mưa nặng nề buổi xế Sài Thành, chúng tôi mong muốn những con người ấy cùng mình đóng góp một chút quà mọn cho những đứa trẻ khó khăn. Rồi những tối góp lời ca tiếng hát cho một đêm văn nghệ đầy ắp niềm vui tiếng cười trẻ nhỏ. Cả những buổi góp chút tài khéo cho băng rôn, dụng cụ để có những trò chơi thú vị cho tụi nhỏ… Cùng chung tay, gia đình chúng tôi đã viết nên câu chuyện Trăng Thơ thật ý nghĩa.

Như những thiếu nữ mặn nồng của tuổi trăng rằm, tấm lòng của chúng tôi cũng tròn trĩnh hơn khi đem những món quà nhỏ gởi trao đến những gia đình khó khăn nhất giữa vùng đất đầy sỏi đá này. Chia nhau nhóm nhỏ theo chân những người bản xứ, chúng tôi trao tận tay những món quà tới con người khốn khổ ấy. Chỉ là chút gạo ít ỏi, chút gia vị chẳng đáng một tháng, nhưng lòng muốn san chút sức lực của tuổi trẻ, tâm muốn chia ít lòng của tuổi xuân đến những gia cảnh này. Dừng chân lại từng nhà, chúng tôi nán lại ít lâu để lắng nghe một chút những nỗi buồn bao ngày để ủi an phần nào những nỗi khổ lâu nay. Dưới cái nắng oi ả trên những đoạn đường đất đá chênh vênh, trở về nhà thờ, lòng chúng tôi thật xót xa cho phận người, cùng nỗi tiếc nuối vì thời gian ngắn ngủi bởi lời an ủi vấn vương do cuộc gặp chưa vẹn. Nhưng sau tất cả, chúng tôi cảm thấy tấm lòng mình mở ra hơn và chính những con người khốn cùng ấy làm cho chuyến tông đồ của chúng tôi tròn hơn.

Chào tạm biệt chiếc xe cày lấm đầy gió sương, chúng tôi cất những bước mệt nhoài lên con phà cũ kĩ gắn bó một đời với khúc sông Đồng Nai mà lòng vẫn chất đầy nỗi niềm chan chứa. Quả là một tuần trăng đầy thơ, từ chỗ thẩn thơ giữa khó khăn tư bề đến một trung thu thật ý nghĩa cho các trẻ thơ đầy sự bơ vơ. Chúng tôi mong muốn tiếp tục mang tấm lòng “trăng thơ” của mình tới các bé thơ trên những mảnh đất cằn cỗi lam lũ như Xuân Thanh. Chúng tôi tin Thiên Chúa luôn mở lời với những tấm lòng đầy ắp yêu thương. Người luôn đỡ nâng và dạy cho chúng tôi biết bao điều sau mỗi chuyến đi ấy:

Hỡi bè hỡi bạn gần xa,

Cùng đoàn Áo Đỏ xây nhà mến yêu

Thanh xuân lòng sức có nhiêu

Chung chia phận nhỏ những điều tình chan.

Lyeur Nguyễn

Nhóm Sinh viên Công giáo Ngân Hàng: https://www.facebook.com/svcgnh

s

Kiểm tra tương tự

Thế giới kịch nghệ đã ảnh hưởng thế nào đến thánh Giáo hoàng Gioan Phaolô II

  Từ khi còn trẻ, chàng thanh niên Karol Wojtyła đã bị cuốn hút vào …

Làm gì cũng được, miễn là làm cùng nhau

Nhóm SVCG Lạc Hồng chính thức sinh hoạt và có những định hướng ban đầu …

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *