Nhìn ánh nắng bình minh, ngày mới lên,
Đan làn khí, tô sương trời le lói,
Tiếng chim hót, đất trời chung câu nói…
Thật tuyệt vời, cảnh sắc giữa nhân gian.
Nắng dần ấm, sương dần tan nhẹ nhàng,
Lá vươn mình, hoa rộn ràng khoe sắc,
Trời xa xăm, mang áo xanh ra mặc,
Chấm đỏ, vàng, trắng trắng những làn mây.
Những chồi non, gió ru đưa, gọi dậy,
Lá đã xanh, xào xạc nối âm vang,
Nhè nhẹ rơi, những chiếc lá úa vàng,
Một khoảnh khắc, bao điều đang thay đổi.
Bước chân người cũng hòa mình chung lối,
Tiếng nói cười, tiếng còi hú, tiếng xe,
Có người nói, có người lặng… lắng nghe,
Có người đứng, người ngồi, người vội vã.
Nhìn thời gian như vô tình khẽ nhòa,
Và cuộc sống vẫn dần trôi như thế,
Nỗi buồn vui, sướng khổ, những đam mê,
Mờ ảo lắm trong phận người nhân thế.
Nhịp tim rung, hơi thở như đặt để,
Vốn tự nhiên nhưng huyền nhiệm muôn phần,
Có điều chi… ta còn mãi phân vân,
Để cuộc sống, kiếm tìm không ngơi nghỉ.
Cuộc sống này, có cần phải hợp lý,
Hay chỉ cần nghịch lý của tình thương.
Như thiên nhiên, ngày mới thật bình thường,
Ta cũng thế, hồn nhiên đời ta sống?
—Tâm Gia—