Nắng…
Những luồng gió Lào, thổi vào bỏng rát.
Từng giọt mồ hôi thấm đẫm trên tấm lưng, lăn dài trên khuôn mặt.
Đôi chân nhỏ bé đang mải miết chạy đua với thời gian, với sức sống của tuổi trẻ bất chợt dừng lại, ngoảnh mặt về phía sau và mỉm cười – “ Tôi đã sống trong ngôi nhà SVCG Vinh được tròn 2 năm”.
Nhớ ngày ấy!
Là cái ngày mà lần đầu tiên tôi được khoác lên mình tấm áo SVCG Vinh – Hiệp nhất – Tin yêu – Phục vụ.
Nhớ giây phút ấy!
Là giây phút tôi chính thức trở thành một thành viên của gia đình SVCG Vinh.
Và nhớ khoảnh khắc ấy!
Là khoảnh khắc tôi đặt ra bài toán cho riêng mình và ước muốn sẽ giải đươc bài toán ấy –‘Bài toán tình yêu”.
“ Cho tôi hỏi, ai là người giỏi toán?
Giải cho tôi bài toán tình yêu
Giả thiết rằng : Tôi yêu SVCG
Chứng minh rằng : SVCG yêu tôi?”
Hành trình đi tìm lời giải cho bài toán của tôi giống như một câu chuyện cổ tích – câu chuyện cổ tích giữa cuộc sống hiện đại.
Tôi đến với SVCG Vinh không phải do chữa “duyên” giống như các bạn sinh viên khác, cũng không phải do được mời gọi, mà là do khao khát. Khi còn là một cô học sinh, tôi đã được biết về SVCG Vinh qua lời kể của Cha quê hương, của anh chị tôi – những người đang sinh hoạt trong gia đình SVCG và tôi đã tìm hiểu về họ. Tôi thấy rằng họ thật đặc biệt, chính sự đặc biệt ấy làm nên đặc trưng của SVCG và tôi muốn mình trở thành một mảnh ghép nhỏ trong gia đình đặc biệt ấy. Bỏ qua lời hứa cùng nhau tụ họp bên SVCG Hà Thành, nở nụ cười xin lỗi chân thành vì lỡ hẹn cùng SVCG Cổ Nhuế, tôi âm thầm chuẩn bị hành trang đến với SVCG Vinh với một hi vọng mới – hi vọng về sự biến đổi trong chính tâm hồn tôi.
Những ngày đầu tiên,
Tôi bắt đầu một cuộc sống mới nơi xứ người, tôi luôn mường tượng cho mình một cuộc sống sinh viên đầy ắp tiếng cười, một màu hồng của hạnh phúc. Nhưng, cuộc sống sinh viên không hề đơn giản như tôi nghĩ, nó là cả một thế giới cảm xúc, là kho tàng của niềm vui và là chuỗi dài của nỗi buồn.
Những ngày đầu tiên,
Tôi háo hức đến với Trung Đô, muốn nhìn rõ xem đó có phải là anh Cường nói nhiều như lời kể của chị, có phải là chị Lan lầy lội như trong vở kịch “Người mẹ” mà tôi đã xem và đó có phải là những con người làm nên đặc trưng của SVCG Vinh – mạnh mẽ về lòng yêu mến Chúa và yêu thương nhau như anh em không? Tò mò là thế, háo hức là vậy nhưng khi gặp gỡ mọi người tôi đã rất ngạc nhiên, ngạc nhiên vì mọi thứ khác quá. Mọi người nói chuyện với giọng nói rất lạ, với ngôn ngữ mà tôi không hiểu được, lúc đó tôi mới thấm thía câu nói của người xưa “phong ba bão táp không bằng ngữ pháp Việt Nam”. Vì những cái “mô, tê, răng, rứa”, vì cách giao tiếp khác với miền bắc đã làm cho tôi hoảng sợ. Tôi sợ mình sẽ không hòa nhập được với cuộc sông ở đây, tôi sợ mình không hòa đồng với mọi người, và tôi sợ bị cô lập. Giữa gia đình rộng lớn ây, tôi dần thu mình lại, không dám đọc, không dám hát, không dám chia sẻ vì sợ ‘lạc giọng”. Nhưng, có anh chị nào lại muốn đứa em út của mình lạc lõng giữa gia đình ấy, bằng tình yêu thương chân thành, anh chị đã vươn tay ra nắm lấy tay tôi và chạm đến trái tim của tôi, giúp cánh chim yếu ớt ngày nào trở nên mạnh dạn hơn, hòa nhập hơn và cũng biết thấu hiểu hơn. Thời gian qua đi, lớp vỏ bọc cứng cáp ngày nào đã dần mai một, mà thay vào đó là một vòng tròn của tình anh em. Trung Đô ấy, nghèo về vật chất, nhưng giàu về tình thương. Với tôi, yêu thương ấy là quá đủ rồi.
Người ta nói Đà Nẵng, Sài Gòn đẹp nhất vào giờ lên đèn, Nam Định quê tôi đẹp vào tờ mờ sáng với mùi thơm của lúa mới, thanh thanh, dịu nhẹ. Còn thành Vinh thì sao? Thành Vinh với tôi đẹp trong từng giây, từng phút, đẹp trong mọi góc nhìn và đẹp trong từng hơi thở. Tôi nhận ra rằng mình đã yêu nơi này mất rồi, vì nơi đây trong tôi là một bầu trời kỉ niệm, nơi đây cất giữ những kí ức đẹp nhất của thời sinh viên với những con người mà tôi yêu mến, trân trọng. Nơi đây hằn in những bước chân vội vã đến nhà sinh hoạt cùng với gia đình Trung Đô, nơi đây in bóng những con người miệt mài tập văn nghệ trên sảnh nhà A0 với bữa tối truyền thống “rất Trung Đô”- bánh mì chấm sữa, nơi đây vẫn còn những tiếng cười đùa vui vẻ trong những lần “hẹn hò tập thể” trên bờ đê sông Lam, cùng nhau quay quần bên đống củi nhỏ. Ở đâu đó, nơi sâu thẳm trái tim tôi vẫn còn đang vang vọng tiếng nói cười rộn rã của buổi cắm trại kỉ niệm 20 năm thành lập SVCG Vinh, những tiếng hò reo vang dội động viên nhau trong cuộc thi “ Chinh phục Youcat”, sự cổ vũ nhiệt tình bất chấp hình tượng trong những giải đấu thể thao lớn của Hội,… Và mặc dù không được trực tiếp tham gia, nhưng những nụ cười chân thành, những tình yêu thương chân thật được sẻ chia trong hộp cơm Hồng Tâm, trong gói quà giáng sinh cũng đủ làm tôi ấm lòng. Svcg là như thế đó, không ồn ào, khoa trương, không khoe khoang, kể lể mà chỉ lặng lẽ âm thầm, đem tình yêu của Chúa đến với những con người nghèo khó. Cùng sống trong một gia đình SVCG, cùng hoạt động trong một mái nhà Hiệp nhất- Tin yêu- Phục vụ, thì còn điều gì hạnh phúc hơn khi được ngồi cùng nhau, chia sẻ cho nhau những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống sinh viên đầy khó khăn thử thách, còn điều gi thiêng liêng hơn khi cùng nắm tay nhau đọc lời kinh nguyện trong những lần tĩnh tâm mùa Vọng, mùa Chay, và còn điều gì cao quý hơn khi cùng nhau cất lên bài hát “ Cám ơn Người”, cảm tạ Người đã cho tôi và bạn được gặp nhau, được hiểu nhau và được yêu thương nhau.
Trong những giây phút của cuộc sống, tôi nhận ra rằng một trong những hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời tôi là gia đình, và một trong những hạnh phúc nhất của gia đình đó là tình thân. Tôi luôn tạ ơn Chúa vì Người đã cho tôi được làm người hạnh phúc nhất thế gian khi tôi được sự bao bọc chở che của hai gia đình – gia đình nhỏ và Trung Đô,
Trung Đô là nơi mang đến cho tôi nụ cười, nụ cười chứa đựng niềm tin, niềm hạnh phúc của tình anh em.
Trung Đô gửi đến những con người sẵn sàng ngồi hàng giờ để lắng nghe những tâm sự không có điểm dừng của tôi, những con người mỉm cười chung với những thành công nho nhỏ của tôi và cùng tôi chia sẻ những khó khăn mà cuộc sống mang lại, không cần lời cảm ơn, không cần suy nghĩ hơn thiệt.
Trung Đô cho tôi bờ vai khi tôi khóc, cho tôi điểm tựa khi tôi thất vọng khổ đau và cho tôi tia sáng khi đôi chân tôi vô tình đi lạc hướng vào chốn tối tăm, tội lỗi.
Và hơn hết, Trung Đô mang đến cho tôi nguồn sức sống mới, đầy tin yêu vào cuộc sống, tin vào sự chân thành của thứ cảm xúc gọi là tình thân – sợi dây gắn kết tôi với gia đình ấy- một miền cảm xúc thiêng liêng mà trong hành trang cuộc đời tôi sẽ gìn giữ, trân trọng.‘Yêu lắm Trung Đô, thương lắm Trung Đô, tuyệt vời lắm Trung Đô”.
“Muốn nên men muối giữa đời
Về gia đình nhỏ còn lo khó gì.
Các bạn có biết không?
Trung Đô chúng tôi đó
Với hi sinh, phục vụ
Với hiệp nhất, thương yêu
Giữa cuộc sống chông gai
Dắt dìu nhau vững bước.”
Tôi đã đi được một nửa chặng đường sinh viên, đã hoàn thành 2 năm học dưới sự hướng dẫn của Người một cách tốt đẹp. Nhưng, thời gian trôi nhanh quá, nhanh đến mức tôi còn chưa định hình được tôi đã, đang và sẽ làm gì, đúng là thời gian không chờ đợi ta, chỉ có ta muốn níu giữ thời gian mãi. Năm 3, tôi sẽ có thể bị cuốn theo sự bận rộn của những môn chuyên ngành, có thể bị chi phối bởi những hoạt động thực tế, nhưng chắc chắn một điều rằng tôi sẽ luôn ở cùng Trung Đô, đồng hành cùng Trung Đô, vì ý muốn của tôi ở đâu thì bước chân của tôi sẽ chạy đến đó.Trái tim của tôi đã bị Trung Đô cảm hóa mất rồi.
Giờ đây, có lẽ tôi không còn cần thêm thời gian để chứng minh bài toán của tôi nữa, tôi tự hào khẳng định rằng: Tôi là người con của gia đình SVCG Vinh. Cảm ơn SVCG Vinh, cảm ơn gia đình thứ 2 – Trung Đô.
Họ và tên: Tê-rê-xa Phạm Thị Liên (Liên Têrêxa)
Sinh viên năm 3, trường ĐH Vinh