Hồi nhỏ, tôi và anh thường hay lên ngọn núi này chơi. Núi không cao lắm nên bước chân của những đứa trẻ tha hồ sải bước lên tận đỉnh mà không mất quá nhiều thời gian. Con đường mà chúng ta đi cũng không giống như bao con đường mòn mà người dân làng đã mở. Bà con đi làm kinh tế mà. Còn chúng ta vì một mục đích rất khác. Muốn khám phá những cái mới là động lực thúc đẩy anh và tôi chọn cho mình những ngóc ngách rất riêng. Trên mỗi chặng đường, chúng ta hay làm những dấu hiệu riêng biệt. “Đây là chỗ ngồi nghỉ!” Thực ra chỉ là nơi vô tình có sự hiện diện của hai hòn đá với mặt đá được bào mòn nhẵn nhụi. May mắn thay bên cạnh hai hòn đá là con suối nhỏ chảy róc rách nghe vui tai làm sao.
Từ chỗ ngồi nghỉ ngơi giữa chặng đi lên vài bước là rừng thông cực đẹp. Những cây thông to với khóm tán xòe rộng bao phủ cả một khu rừng. Anh và tôi ngỡ đang đứng ở một khu nghỉ dưỡng nào đó chứ chẳng phải ngọn núi quê mùa mộc mạc. Tiếng thông reo vi vút như đang kể cho chúng ta nghe câu chuyện tuổi đời của chúng. Có những cây lớn hơn cả tuổi tôi và anh cộng lại. Có những cây lại đang kể về hành trình lớn lên đầy khó khăn của chúng giữa những biến động của thời tiết và những biến động trong lòng đất. Mỗi tiếng vi vút là mỗi âm hưởng vui buồn lẫn lộn. Vì sao chúng ta nghe được? Thực ra đó là một câu chuyện dài. Những tiếng thông vui là mỗi khi anh hoặc tôi được con điểm mười tròn vo trong bài làm toán. Những tiếng thông buồn là những ngày bị ba mẹ rầy la quá sức chịu đựng. Chắc câu thơ “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” là vậy chăng!
Nhưng có một điều anh và tôi đều khao khát, mà có lẽ khao khát ấy là do anh thắp lên trong tôi, đó là mong ước được chìm mình vào bên kia vách núi. Bên kia là thế giới nào đó khác xa với cảnh đẹp quen thuộc bên này núi mà ngày nào chúng ta cũng đi ngang. Bên kia là nơi có hàng ngàn con bươm bướm và chuồn chuồn bay cực đẹp. Bên kia là chỗ dòng suối chảy xuống tạo thành một cái hồ trong vắt nhìn thấy đá trong lòng hồ. Bên kia là thiên đường của cánh rừng sim như vô tận tạo nên một thảm tím rực vùng mỗi độ sim ra hoa.
“Có ai đã từng khám phá thiên đường bên kia núi chưa nhỉ?” Anh thắc mắc với tôi trong một lần leo núi. Đó cũng là lần hai thằng bạn thân nói lời chia tay. Tôi rời quê theo gia đình xuống Sài Gòn. Anh ở lại với đỉnh núi thân quen tọa lạc ở vùng trời chôn nhau cắt rốn. Tôi đáp lại thắc mắc của anh rằng: “Tớ cũng mong như cậu! Có ngày sẽ sang bên kia! Đợi… tớ đi chuyến này trở về rồi hai ta sang bên kia núi!”
Đất Sài thành nhộn nhịp mà lòng tôi buồn quá! Nhớ quê đã đành! Nhớ con đường lên núi! Nhớ hai hòn đá làm ghế giữa chặng! Nhớ tiếng thông reo! Nhớ cái đỉnh núi tuyệt đẹp! Nhớ cả nụ cười và giọng nói của anh! Đơn sơ mà duyên dáng làm sao!
Tôi cứ ngỡ tiếng ồn ào của xe cộ là tiếng suối róc rách và tiếng thông reo. Cứ ngỡ tiếng người nói cười là tiếng của anh bên tai. Cứ ngỡ cái lòng phố chật hẹp qua khung cửa sổ là bên kia vách núi. Mà sao những cảnh này ở đây khác quá! Buồn quá anh à! Có những giọt nước âm ấm rơi đâu đó trên hai bờ má đen sạm.
Chưa đầy một năm rời quê, tôi hay tin anh đã đi xa thật rồi! Tôi ngỡ ngàng thảng thốt. Tôi không về được vì kỳ thi rất quan trọng sắp tới, nhưng thi làm sao được khi nỗi nhớ anh quá da diết. Nước mắt bù cho những buổi ôn bài và nụ cười trừ thay cho những buổi học trên lớp. Mong qua kỳ thi thật nhanh và kết quả khá ổn, tôi về kịp bên anh trong những phút mới mẻ này. Chắc tôi sẽ mò lên đỉnh núi. Sẽ ngồi nơi hai hòn đá mà nhớ anh! Sẽ đứng nghe thông reo bài: “Một cõi đi về”! Sẽ đứng nơi đỉnh núi nhìn đàn bướm, đàn chuồn chuồn bay lượn. Sẽ một mình nhìn rừng tím ngát trời.
Mà chắc tôi sẽ nở cho mình nụ cười thật tươi, vì… anh đã đạt ước nguyện của mình rồi! Anh đã vượt khỏi giới hạn của thời gian. Đã tự do với những vùng trời mơ mộng. Chắc chắn… bên kia vách núi sẽ là nơi đầu tiên anh đến. Tôi tin vậy! Chắc chắn là vậy! Đạt nguyện ước rồi anh nhé! Bình yên và hạnh phúc mãi! Có ngày rồi tôi cũng về bên kia núi với anh thôi! Chờ tôi nhé!
Little Stream