Thanh Hóa chào đón chúng tôi bằng một ngày nắng chói chang, nhưng lại tạm biệt chúng tôi bằng một cơn mưa tầm tã…
Một trái tim của tuổi 18 – cái tuổi mà người ta gọi là “đẹp nhất” của cuộc đời – nhiệt tình, khát khao và cả liều lĩnh nữa…
Tôi đã đắn đo liệu có nên đi dạy học hè ở giáo xứ Phương Long, Thanh Hóa hay không? Cũng phải thôi. Những người bạn đồng hành với tôi là những người tôi mới quen, hay thậm chí chưa gặp ngoài đời lấy một lần. Thêm nữa, nơi tôi tới lúc ấy cũng chỉ vỏn vẹn cái tên: giáo xứ Phương Long … tất cả mọi thứ dường như thật mờ nhạt …
Nhưng rồi ngày ấy cũng đến. Tôi loay hoay thu dọn rời khỏi ký túc xá để bắt đầu một hành trình mới. Bạn đồng hành cùng vào Thanh Hóa cùng tôi là hai chị Duyên, Vui, sinh viên của đại học Thương Mại, và tôi cảm thấy mình thật may mắn được cùng đi với hai chị. Chúng tôi có thể khác nhau về quê quán, độ tuổi, trường học,… song chúng tôi đều có chung một đích đến nơi xứ Thanh, xứ sở cho đến lúc này với chúng tôi còn rất xa lạ.
Những ngày đầu thực sự khiến tôi mệt mỏi. Lúc ấy, trong đầu tôi chỉ mong sao chiến dịch kết thúc nhanh nhất có thể để tôi lại được về với gia đình, với anh em trong đội tình nguyện của trường. Tôi vốn chưa bao giờ dạy học, lại không có kỹ năng “quản” tụi con nít, phải thêm phần vượt qua cái “bóng” mà người dạy trước đã để lại trong lòng lũ trẻ. Nghe nói tôi sẽ dạy lớp 4-5 thay chị Trinh, cả lớp tuyên bố: “Ngày mai chị Hải dạy em sẽ bỏ học luôn! Hoặc 8 giờ sáng em mới đi”… Buồn! Nhưng con nít mà, dễ thay đổi quá trời luôn… Chỉ hôm sau thôi đã nắm tay tôi đòi nghe kể chuyện ngay được! Trẻ con thật thú vị!
Thật nhớ những ngày lên lớp phải kè kè theo cái “gậy”… nghe có vẻ hơi bạo lực nhỉ, nhưng tôi không còn giọng để nói lũ “tiểu quỷ” ấy nữa nên đành dùng gậy để nẹt thôi chứ ai nỡ đánh… Lần đầu tiên trong đời giọng tôi biến dạng đến mức không ai nhận ra nữa (kể cả anh chị em trong đội tình nguyện), nhưng đổi lại tôi có được những thứ còn quý giá hơn thế.
Tôi thấy hình bóng mình gần 10 năm về trước nơi các em… những đứa trẻ miền quê gầy gầy nhỏ bé nhưng thật hồn nhiên, thoăn thoắt với những công việc thường ngày. Tôi cũng hiểu điều các em cần nhất bây giờ là những ước mơ – những ước mơ được thoát khỏi cái nghèo, được đi học – bước chân vào giảng đường đại học, có được một tương lai tươi sáng hơn. Đó là sứ vụ của chúng tôi, không chỉ đơn thuần dạy cho các em học tiếng Anh, mà còn dạy cho các em biết trở thành người con hiếu thảo, gieo trong các em hạt mầm mang tên mơ ước. Như vậy là quá đủ!
Tôi đã định không trở lại Phương Long tham dự lễ tổng kết, nhưng tất cả những điều tuyệt vời đã qua là động lực để tôi trở lại nơi này. Trở lại để thành trẻ con một lần nữa: được nô đùa, được tắm đầm ném bùn tùm lum bla bla…
Cuộc vui nào cũng sẽ có hồi kết, nhưng chúng tôi vẫn còn đó một lời hứa sẽ trở lại Phương Long một ngày sớm nhất!
Ngày chúng tôi rời Thanh Hóa trời mưa tầm tã. Những con đường đất đỏ quen thuộc nhòa dần, nhòa dần trong màn mưa trắng xóa hay vì khóe mắt tôi đã cay cay… nghẹn ngào nói hai từ “Tạm biệt!”
Một mùa hè tình nguyện như thế!