Giờ cầu nguyện với nỗi sợ kinh hoàng!

Khi Thầy trò đến khu vườn Cây Dầu bên kia suối Kít-rôn, trời lúc này đã gần nửa đêm. Bóng tối bao trùm mặt đất và ngọn đuốc các ông lúc nãy soi đường cũng dần tàn. Bấy giờ Thầy căn dặn các môn đệ một điều thiết yếu cho đêm nay: “Anh em hãy cầu nguyện kẻo sa chước cám dỗ.” (Lc22, 40). Xa-tan không bao giờ ngủ, chúng lúc nào chẳng cám dỗ, thưa Thầy? Tôi nghĩ bụng như thế. Nhưng xét cho cùng thì đêm nay, trước ngày Thương Khó, chính là lúc Xa-tan hoành hành, chúng không chỉ nhắm đến mạng sống của Thầy mà còn khiến các môn đệ phải chạy toán loạn.

Rồi người để tám môn đệ kia ở lại (hiện nay là hang động nhà nguyện Giết-sê-ma-ni, sát “mộ của Đức Mẹ”). Ba môn đệ còn lại được theo Thầy đến khu những cây Ô-liu cổ thụ cách chừng 50m và cầu nguyện ở đó. Đến nơi, Thầy bắt đầu cảm thấy buồn rầu xao xuyến. Bởi Thầy biết mình sắp đối diện với điều gì. Thầy ngồi xuống với ba môn đệ và nói: “Tâm hồn Thầy buồn đến chết được. Anh em ở lại đây mà canh thức với Thầy.” (Mt26, 38).

Lúc này Thầy cần các ông như nguồn an ủi trong cơn khốn khó. Thầy cần những người bạn có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Những lúc các ông gặp khó khăn chính Thầy đến để an ủi trợ giúp. Lúc này, Thầy xin các ông ở lại để canh thức với Thầy. Hóa ra trong mọi cơn thách đố của cuộc đời, ai cũng cần tha nhân để nương tựa, cần trợ lực để vượt qua. Tiếc là các ông không hiểu Thầy đang phải chịu những gì; do đó mắt các ông trĩu nặng vì trời đã gần sang canh.

Lúc này Thầy đi xa hơn một chút tới tảng đá lớn đàng kia để cầu nguyện. Nơi đó chắc hẳn là chỗ thân quen để Thầy gặp gỡ Thiên Chúa Cha. Một tảng đá lớn tựa bàn thờ để hiến tế con chiên. Thầy sấp mặt xuống đó và cầu nguyện cùng với Cha. Đầu tiên Thầy xin Cha cho Thầy khỏi phải uống chén đắng này. Tuy vậy, Thầy vẫn xin Cha đừng làm theo ý Thầy, nhưng một theo ý Cha. “Áb-ba, Cha ơi, Cha làm được mọi sự, xin cất chén này xa con. Nhưng xin đừng làm điều con muốn, mà làm điều Cha muốn.” (Mc14, 36). Lúc này Thầy bị đặt trong mối giằng co giữa sự sống và lòng tuân phục Chúa Cha. Nhưng dẫu sao, là con người, tâm trạng Thầy không tránh khỏi nỗi buồn sầu đau khổ trước giờ lâm tử. Nhìn Thầy lúc này tôi nhớ lại những lời Thánh vịnh mô tả về người công chính đau khổ[1].

Thánh Mát-thêu kể tiếp sau lần cầu nguyện thứ nhất, Thầy quay lại chỗ ba môn đệ. Buồn thay, vì các ông đang ngủ. Thầy lay Phê-rô dậy, Gio-an và Gia-cô-bê cũng tỉnh giấc. Thầy nhắc ba ông: “Thế ra anh em không thể canh thức nổi với Thầy một giờ sao? Anh em hãy canh thức và cầu nguyện, để khỏi lâm vào cơn cám dỗ. Vì tinh thần thì hăng say, nhưng thể xác lại yếu hèn.” (Mt 26, 40-41).

Vậy là nỗi buồn của Thầy gia tăng khi các môn đệ thân tín của mình hồn nhiên no ngủ. Thật ra sau một ngày ròng rã với Thầy, một Bữa Tiệc Ly dài với nhiều thông điệp Thầy trao, lúc này họ đều mệt mỏi. Vả lại buồn ngủ là sở trường của các môn đệ mà! Thầy thông cảm và tiếp tục cầu nguyện với Cha.

Lần hai Thầy cầu nguyện với cùng một nội dung vốn xin cho mình thoát khỏi giờ này. Tôi nhìn bước chân Thầy trĩu nặng, chiếc áo thấm đẫm mồ hôi, mặc dù trời lúc này sương rơi gió mát. Thầy tuôn mồ hôi mà theo thánh Luca ghi nhận là như những giọt máu rơi xuống đất.

Sau đó Thầy trở lại chỗ môn đệ và thấy các ông vẫn đang ngon giấc. Mắt các ông không chiến thắng được cơn buồn ngủ dù các ông biết cần phải canh thức với Thầy. Đúng là xác thịt thì yếu đuối khiến các ông khó canh thức với Thầy. Lần này Thầy không đánh thức các ông, nhưng trở lại cầu nguyện lần thứ ba với Chúa Cha với ơn xin như hai lần trước.

Tuy vậy, lần này thầy Giêsu đã có câu trả lời minh thị từ Chúa Cha: Thầy phải chết để cứu độ con người! Từ lúc đó, Thầy đón nhận tất cả và theo như mạch văn của thánh Gioan, Thầy chủ động trong cuộc khổ nạn. Thầy đứng dậy, đến chỗ các môn đệ và nói: “Lúc này còn ngủ, còn nghỉ sao? Này, đến giờ Con Người bị nộp vào tay những kẻ tội lỗi. Đứng dậy, ta đi nào! Kìa kẻ nộp Thầy đã tới.” (Mt26, 45-45).  

Lạy Chúa Giêsu, hẳn là chúng con cũng từng có những lúc tiến thoái lưỡng nan. Những khi ấy xin giúp chúng con chạy đến với Thiên Chúa, cầu nguyện với Chúa Cha, theo gương Chúa Giêsu trong sự trợ lực của Chúa Thánh Thần. Được như thế, chúng con tin rằng  sẽ có câu trả lời tốt nhất để chúng con hành động, cho dẫu đó là chén đắng khó đón nhận. Nhưng dẫu sao, một khi làm theo thánh ý Thiên Chúa, chẳng có thế lực hay khó khăn nào có thể khiến chúng con chùn bước. Xin Chúa ở với chúng con trong mọi biến cố cuộc đời. Amen.

Giuse Phạm Đình Ngọc SJ

[1]  “Vậy mà con đã nói vì hốt hoảng: Con bị đuổi đi khuất mắt Chúa rồi! Thế nhưng Ngài đã nghe tiếng con nài van trong ngày con kêu cứu.” Tv31 23. “Từ cùng cõi địa cầu, con kêu lên Chúa, tâm thần con đang mòn mỏi rã rời. Trên tảng đá kia cao vời vọi, xin Ngài dẫn con lên.” Tv 61, 3.

Kiểm tra tương tự

Thánh lễ cầu cho các Giêsu Hữu đã qua đời

Sáng ngày 02/11/2024, tại Đất Thánh Đan Viện Biển Đức Thiên Bình, Tỉnh Dòng Tên …

Inhaxio Loyola, Linh Thao và Dilexit Nos

    Mới đây, Đức Thánh Cha Phanxicô đã ban hành một Thông Điệp có …

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *