Một lần
đi lướt qua đời nhau…
…cuộc sống luôn cho con người những thử nghiệm tưởng như không thể vượt qua. Đẹp biết bao nếu người ta trải qua những khắc nghiệt của cuộc sống mà vẫn có thể giữ được trong tâm hồn mình nhiều nét cao quý…
– Ê, làm gì ở đây zợ?
+ …
– Ê, sao tui hỏi mà hổng trả lời?
+ Ở đây có ai tên là ê đâu nhóc!
– Tui hổng giỡn à nghen… Ông làm gì chui zô ngồi trong vườn nhà tui?
+ Ủa, đây là vườn nhà nhóc hả? Có làm gì đâu, chỉ ngồi học bài thôi…
– …hiiii… học bài gì mà ngồi thu lu dưới gốc cây, giống ông địa trên bàn thờ nhà tui quá!
+ …
– Nè, đang học cái gì zậy?
+ Học bài
– Học bài là học cái gì?
+ Nhóc hỏi nhiều quá, im lặng một chút cho người ta học coi…
…
+ … Xong rồi, thuộc hết rồi ! Nhóc, cầm cái quyển vở này ! kiểm tra coi anh có thuộc được hết chưa hen.
Cô nhóc vụt đứng lên, ù chạy vào nhà. Nhóc này lạ thật !
—–o0o—–
– Nè, hôm qua tui nghe có tiếng thổi sáo ở ngoài này. Là ông thổi hả?
+ Ông ông tui tui gì… Nhóc nhỏ tuổi, phải gọi anh bằng anh, xưng em…
– Anh cái con khỉ! lớn hơn ông tui còn gọi bằng thằng được nữa là! Quen rồi…
+ ….
– Nè, học sắp xong chưa ?… thổi sáo đi !
+ …
– Người gì mà chảnh, thấy ghét !
+ Nhóc! con gái lớn rồi, sao mà nói chuyện cộc cằn vậy ?
– Kệ tui… mà nè ông ở đâu mới tới đây hả ?…
+ …
– Hổng trả lời thì thôi… thấy ghét !
Đúng nó là kẻ ở xa mới tới. Gia đình nó chuyển đến đây để làm ăn. Cái thị trấn nhỏ này lạ quá. Nhịp sống, nhịp sinh hoạt, khung cảnh… mọi thứ đều khác với quê nó. Nó cứ phải làm quen với mọi thứ từ đầu.
Những đứa trẻ ở thị trấn này khác nhiều so với mấy đứa nhỏ ở quê nó. Như cô bé này chẳng hạn, lanh lợi nhưng lại đanh đá và ăn nói bổ bã… nản ghê!
—– o0o —–
Mấy ngày nay con bé thắc mắc lắm. Thắc mắc về cái người cứ thu lu ngồi trong vườn nhà nó. Ở khu này, vườn của người ta không cần rào chắn gì hết. Người ta có thể đi xuyên suốt từ vườn nhà này sang vườn nhà kia. Vườn nhà con bé rợp bóng cây và lặng lẽ khác với cái ồn ào xô bồ ngoài mặt đường thị trấn. Chắc vậy nên cái lão này mới hay ngồi dưới gốc cây nhà nó để học. Mà cái lão này ham học ghê. Học để làm gì nhỉ ? Chắc là để kiếm được nhiều tiền !
Còn nó, nó sướng hơn lão, vì được sinh ra là con gái. Mẹ nó nói con gái thì không cần phải học. Sinh ra là con gái, thiếu gì cách để kiếm tiền. Giống như mấy chị của nó, có phải học hành gì đâu mà tiền bạc thì lúc nào cũng rủng rỉnh.
Con bé được sinh ra ngay giữa lòng thị trấn. Từ nhỏ tới lớn, nó có biết trường học là cái gì đâu. Nó được quẳng ra đó để lớn lên một cách tự nhiên, tự quan sát người ta, tự học hỏi, tự sống. Là con nít, nó biết học ai ngoài mẹ và các chị của nó.
Hồi nhỏ, nó thấy mẹ và chị thường có nhiều khách. Mà lạ ghê, cứ mỗi lần có khách là mẹ biểu nó đi chỗ khác chơi, đừng có tò mò chuyện của người lớn ! Dần dần nó hiểu hơn chuyện của người lớn là chuyện gì. Bằng tuổi này, nó chưa là người lớn, nhưng cũng đâu còn là một đứa con nít. Nhà chung một cái sàn gỗ. Mấy cái bức bình phong mỏng manh đâu có thể che được mắt nó những cái chuyện mấy người lớn kia đang làm. Có những tối, nó nghe cái sàn gỗ rung lên bần bật. Trong chập chờn giấc ngủ, nó nghĩ chắc người ta đang làm chuyện người lớn! Kệ…
Nó lại nhớ tới cái lão thu lu ngồi trong vườn nhà mình. Lần đầu tiên có người gọi nó là nhóc. Ở đây có ai kêu nó là nhóc đâu. Người ta kêu nó là con đĩ con. Nó không hiểu đĩ con nghĩa là cái gì. Mà nó cũng chẳng cần quan tâm.
Mà không hiểu sao nó cứ thấy cái lão này đáng nghi nghi sao ấy. Nó nghe mẹ hay nói với mấy chị của nó đừng có tin bất cứ thằng đàn ông nào hết, trừ những thằng có tiền. Vậy nên nó thấy cái lão này đáng nghi…
—– o0o —–
Ba năm trôi qua nhanh thật. Đủ để thằng nhóc quen với môi trường mới. Đủ để con nhóc lớn lên thành một nàng thiếu nữ xuân thì. Đủ để con nhóc thân với thằng nhóc. Đủ để thằng nhóc có một chút ảnh hưởng nào đó trên con nhóc. Và đủ để có những đổi thay và trên cuộc đời của mỗi người.
Tối hôm đó, thằng nhóc ngồi một mình ngoài góc vườn trên cái mô đá quen thuộc.
– Sao anh ngồi một mình ngoài này… chuẩn bị đi học xa phải không ?
+ Học hành gì nữa nhóc…
– Anh đăng kí đi học đại học chưa ?
+ Không đi đâu hết, nhóc. Ở nhà đi làm kiếm tiền thôi…
– Sao không đi…
+ Anh thi rớt rồi
– Anh nói xạo… nhỏ bạn em nói anh đậu tốt nghiệp cao nhất trường
+ Cao nhất trường…. thì để làm gì hả nhóc? Có kiếm được ra tiền đâu
– Anh đừng có như vậy mà, em xin anh đấy! Anh phải khác với mấy người đàn ông khác… giống như em đã nghe lời anh cố gắng sống khác với các chị của mình.
+ …
– Em biết anh còn có một cuộc sống khác, một cuộc đời khác. Đừng để cái thị trấn này kìm chân mình lại. Đừng để những cái tạp nhạp tầm thường kéo mình xuống… anh ơi !
+ Ừa…
– Em cám ơn anh…
+ Sao mà cám ơn ?
– Vì anh đã thương em, đã dạy cho em biết bao nhiêu điều… và anh không có lợi dụng em!
Quả thật nó thương con nhóc chứ. Sống giữa một môi trường đầy dẫy những gương mù gương xấu, lạ làm sao cô bé vẫn giữ được cái thanh thoát và trong trắng đến kỳ lạ. Nhìn cô bé, nó lại nghĩ đến hình ảnh của đóa sen giữa đầm lầy… Nó đã cố công để nâng đoá sen mọc lên. Đẹp và thơm ngát.
Còn nó, từ ngày bước chân vào thị trấn này, nó thấy mình mỗi ngày một nên khác. Nhịp sống ở thị trấn dạy cho nó rằng muốn sống người ta phải biết cách kiếm tiền. Những lý tưởng sống đẹp của nó dường như càng ngày càng tắt lịm đi và trở nên thực dụng hơn. Nó thấy người ta không cần học mà vẫn có thể kiếm được nhiều tiền, vẫn có thể ra đời với cái mặt vênh vênh váo váo. Còn nó, đèn sách để mà làm gì ? Học hành để mà làm gì ?… Bao nhiêu năm được ăn học, được dồi mài sách vở ở ghế nhà trường, nó thấy mình vẫn chưa làm được gì cho bố mẹ cả. Những tháng ngày bố mẹ phải lao đao lận đận nơi đất khách, những lần bố mẹ phải chống chọi với chuyện tiền bạc nợ nần và bị người ta chưởi bới… nó thấy mình chỉ là một thằng con trai vô dụng.
Có những lúc nó chỉ muốn bỏ học để lao vào kiếm tiền. Nó không tin rằng mình kém khôn ngoan hơn người ta. Nó không tin rằng mình sống không lại người ta. Ba năm sống nơi đất lạ đủ để cho nó chứng kiến nhiều mánh khóe lật lọng giữa dòng đời. Nó không tin rằng mình không làm được tất cả những điều ấy. Nếu cuộc sống cứ bắt người ta phải trở nên dữ tợn để mà sống, nó không tin rằng mình không có khả năng để trở thành dữ tợn. Với những bạc đãi mà cuộc sống nơi đất lạ dành cho gia đình nó, nó tin rằng mình còn có thể trả lại nhiều hơn thế…
Nó biết ba mẹ muốn nó học hành để có một tương lai tốt đẹp. Nó cũng đã nhiều lần thuyết phục mình như thế. Nhưng những lúc phải đối diện với những quá đáng của cuộc sống, mà nạn nhân không ai khác hơn chính là gia đình đơn sơ chân chất của nó, nó chỉ muốn đạp đổ tất cả. Nó muốn lao mình vào đời để trả lại sòng phẳng tất cả những gì cuộc đời đã gây ra cho gia đình nó.
Nó vật vã chiến đấu với chính mình. Nó sợ những điều tốt đẹp đang chết dần chết mòn trong nó. Nó mường tượng nhận ra những thấm nhiễm từ cái môi trường sống này cứ mỗi lúc một lớn dần lên trong mình. Biết làm sao được, người ta sinh ra và lớn lên giữa lòng một xã hội đầy những vấn đề. Họ kế thừa những vấn đề ấy. Họ sống với những vấn đề một cách tự nhiên như thể chúng đã là một phần trong cuộc đời mình. Đâu phải con người không có khả năng phân biệt phải trái, nhưng sống hoài giữa những cảnh trái khoáy, họ dễ trở thành quen. Tha hóa là cái nguy cơ luôn có trong mỗi con người.
Nó đã tình cờ đi qua đời con nhóc, và kéo con nhóc ra khỏi cái vũng bùn. Lúc này, hình như lại đến lượt nó cần được kéo ra. Đời chúng nó cần có nhau. Giữa cái bãi bùn tạp nhạp của cuộc đời, nó cần lắm được nhìn thấy một chút trong trắng và thanh thoát của lòng người. Nó cần một chút niềm tin. Chỉ một chút niềm tin thôi, nó sẽ được cứu rỗi…
……….
– Anh có tin vào những cuộc gặp gỡ cơ duyên không ?… Em thì tin. Em biết rằng trong cuộc đời có những cuộc gặp gỡ chỉ tình cờ, nhưng nó có khả năng thay đổi toàn bộ cuộc đời của người ta…
………
Thằng nhóc đi. Tiếp tục hành trình tìm kiếm một tương lai tươi sáng hơn, sống cho những điều tốt đẹp hơn.
Một thời gian sau con nhóc cũng đi.
Thị trấn vẫn đều đều trong nhịp sống quen thuộc. Lâu lâu nhắc tới con nhóc, người ta lại trề môi. Cái con, chắc là đã bỏ nhà theo trai chứ gì! Mẹ nó thế, chị nó thế, thì nó cũng thế thôi! Gì chứ cái ngữ ấy mà bỏ nhà theo trai thì cũng đâu có gì là lạ…
Sống với hàng loạt vấn đề, người ta dễ đinh ninh vào những nhận định của mình và thích đưa ra những lời kết án. Hình như họ thường tìm thấy một chút thỏa mãn nào đó trong việc kết án người khác. Đạp người khác xuống, người ta dễ thấy mình cao hơn.
Phải chăng vì người ta thường không tin vào sự trong sạch của những kẻ lớn lên từ vũng bùn, nên họ vẫn cứ cắm cúi lao đầu vào trong những vũng bùn của cuộc sống ?!!
Họ đâu biết rằng giữa đời có những cuộc gặp gỡ tình cờ có thể làm thay đổi trọn vẹn cuộc đời của người ta. Có khi chỉ là một lần đi lướt qua đời nhau…
Roma – Những ngày cuối năm 2008
Cao Gia An