Ngày còn ở dưới quê, mỗi lần đội nắng tới trường hay sau những trận đá banh với chúng bạn, thằng nhỏ hay tấp vô mái hiên nhà nào đó xin miếng nước uống. Nói là xin cho nó hiền ngoan, chứ ở dưới quê thường hay có những khạp da bò, có để sẵn mấy cái gàu dừa hay cái ca nhỏ, cứ nói với chủ nhà một tiếng, rồi tự động múc nước uống. Có lúc chẳng cần, vì nhà vắng chủ, nước cứ để sẵn, ai khát thì uống. Có khi khát quá, uống ừng ực, nước tràn áo, chảy ướt ngực. Đã khát. Nước mát. Ngọt lịm.
Ngày lên Sài Gòn, thằng nhỏ cũng gặp thứ nước như thế. Không còn là những khạp da bò. Thay vào đó là những thùng trà đá miễn phí bên lề đường. Cái bảng ghi để cách đơn sơ, chữ in to, rõ. Cũng có khi chỉ là một tấm bảng gỗ có ghi mấy chữ đơn giản “Trà Đá Miễn Phí”. Thật ấm áp. Nhẹ nhàng.
Thứ nước miễn phí tuy có vẻ tầm thường và rẻ tiền nhưng lại làm mát dịu, giải khát cho những con người cơ cực với số phận cuộc đời. Đó có thể là những chị mua ve chai dạo, hay chú bé bán vé số tật nguyền, hoặc có khi đơn giản chỉ là một người xa quê nào đó muốn tiết kiệm chút tiền gửi về quê…
Những khạp nước quê mùa, những thùng trà đá miễn phí lề đường nuôi dưỡng thằng nhỏ lòng tin vào tình người, vào sự chia sẻ và cho đi trong cuộc đời này.
Biết đâu, sau này, trên đường đời tấp nập, những con người đã từng uống thứ nước miễn phí đó lại trao những chai nước mát lạnh miễn phí cho những kẻ đang khô khan vì khát.
Nhẫn