Viết cho em Hào Anh!

Em thân mến, Viết-cho-em-Hào-Anh

Tên em, Nguyễn Hoàng Anh (Hào Anh), bỗng dưng nổi tiếng từ mấy năm qua. Đó vừa là mối lợi vừa là áp lực khiến em khó sống thảnh thơi…

“Thèm được sống bình thường”, không bị soi mói, dị nghị hay công kích là nhu cầu chính đáng của bất kỳ ai. Điều này càng hợp lý cho lứa tuổi thanh thiếu niên. Thật bức bối biết bao khi búa rìu dư luận cứ nện xuống vết thương trong quá khứ của ta. Theo đó, người hẹp hòi cứ nghi ngờ về khả năng hoàn lương của em. Đi đâu hay làm gì em cũng thấy mình bị săm soi, dò hỏi. Bởi đó suốt mấy năm qua, em bị dằn vặt, em sống trong lao tù của nỗi sợ: lời ra tiếng vào. Nhưng em lại quên mất còn rất nhiều người tốt lành mong muốn cho em nên người. Họ rộng lượng tạo điều kiện tốt cho em hòa nhập xã hội và ước cho em học được cái nghề để chí thú làm ăn.

Còn nhớ 5 năm về trước, những tấm lòng hảo tâm đã giải cứu em từ trại tôm giống ở Cà Mau. Họ thực tâm mong muốn em trở thành người sống cầu tiến để có thể đứng vững trong cuộc đời. Chắc hẳn đó là ước mong chính đáng vốn tạo nên nguồn động lực cho em. Nhưng buồn thay tuổi thơ em quá bất hạnh, gia đình chẳng cho em sự bình an. Tiếc rằng không may mắn như các em nhỏ hạnh phúc khác, quá khứ của em ngập tràn bạo lực và vắng hơi ấm gia đình. Do thiếu một nền giáo dục tốt, em không thể tự mình vươn đến đích được. Bằng chứng là em đã “chết dần” trong sự mặc cảm và đã thất bại trong việc tìm cho mình một “chiếc cần câu” – cái nghề.

Bước vào tuổi 18, em nhận được 800 triệu từ các nhà hảo tâm. Họ trao cho em “con cá” và cơ hội để nhận được cả “cần câu”. Vào tuổi ấy, họ kỳ vọng rằng em đủ trưởng thành, đủ nhận thức và biết dùng số tiền ấy một cách khôn ngoan, nhưng tiếc rằng em chỉ hoàn thành tâm nguyện của họ được một nửa. Em đã dùng phần lớn số tiền ấy để xây nhà, xây mộ ông bà và sắm cho mình một chiếc xe máy. Số tiền còn lại em đã tiêu xài hoang phí. Em không biết dùng tiền để mua hạnh phúc cho mình. Giả như số tiền ấy em dùng để tìm cho mình một cần câu tốt, một nghề nào đó phù hợp thì tốt biết chừng nào! Chắc em đồng ý rằng ý chí và nghị lực của em không đủ mạnh để vượt qua mọi mặc cảm và để nắm được “chiếc cần câu”.

Em biết không, để có được cái nghề hay “cần câu” tốt, đòi hỏi chúng ta nhiều thứ: sự chuẩn bị từ phía gia đình, xã hội và chính bản thân của em. Về gia đình, em đã sống mà không nhận được sự chăm sóc của mẹ cha; đó là thiệt thòi quá lớn cho em. Về xã hội, em may mắn được nhiều tấm lòng hảo tâm ân cần nâng đỡ về vật chất cũng như tinh thần; đây là bệ phóng tốt để em chuẩn bị hành trang bước vào đời. Về bản thân, chính em đã “bẻ gãy cần câu”, không cho mình nghị lực để cố gắng hoàn thiện nghề. Thay vào đó, khi có chút tiền dư bạc thừa, em lại tìm đến chốn ăn chơi. Em thích thì làm, không thích thì đi chơi. Em à, “Giàu mà không chịu lao động thì tiền chất thành núi cũng hết. Kết quả là sau khi cạn tiền mà nghề nghiệp không ổn định, lại quen tiêu xài phung phí, em đã trộm cắp, rồi vào nhà giam. Em nghĩ xem, nghề nghiệp không nghét bỏ những người cầu tiến và có chí khí làm ăn; nó chỉ xa lạ với người thoái lui và chơi bời lêu lỏng.

Đúng như em chia sẻ: “Trong trại giam, tôi thèm được sống tự nhiên như những người không ai biết đến. Làm được ít tiền hay nhiều tiền chắc không quan trọng bằng việc tự nhiên khi đi ra đi vô trong xóm. Không có cảm giác ai đó nhìn sau lưng mình.” (1) Em trách bà con lối xóm cứ cho em là “thằng ăn cắp, kẻ lưu manh”. Họ nhẫn tâm dò xét, săm soi em đủ điều. Chúng ta không thể cấm đoán được mọi đàm tiếu của dư luận. Nhưng tốt hơn nhiều khi em chứng minh cho họ thấy cuộc sống của mình có thiện chí, có nghề, có nghiệp, có được trái tim nhân ái để vươn lên trong cuộc sống. Đừng để mình ngục ngã vì những lời bàn tán của dư luận, em nhé!

Em yên tâm, xã hội luôn mở đường cho những ai khát mong cầu tiến. Chẳng ai nỡ khóa cửa đối với người thiện chí hoàn lương. Cộng đồng luôn tạo cơ hội cho người trẻ nhận được được hành trang để vững bước vào đời. Mong em đừng thấy dư luận làm áp lực xấu, nhưng hãy biến nó thành động lực tốt để vươn lên. Hy vọng em không sợ thất bại, nhưng biết can đảm đứng lên. Khi được ra trại giam, em hãy làm lại từ đầu bằng một tình yêu đủ lớn. Hãy cho mình cơ hội để sống vui tươi và tốt lành, em nhé!

Chúc em được nhiều bình an và thành công vững bước trên đường đời!

Thủ Đức, 7-7-2015

Giuse Phạm Đình Ngọc, S.J.

Kiểm tra tương tự

Nói chuyện với trẻ em về các thánh tử đạo

Ngày lễ Các Thánh: Cách nói chuyện với trẻ em về các thánh tử đạo …

Bài học từ cha tôi!

  Quan sát một ông cụ 82 tuổi sửa máy hút bụi gợi mở một …

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *