Ai cũng cần được giúp đỡ. Nhất là những lúc gặp khó khăn, thách đố và tuyệt vọng, người ta lại càng cần biết bao trợ giúp. Đại dịch Covid-19 đã cho chúng ta thấy nhân loại cần trợ giúp lẫn nhau. Không ai mạnh đến nỗi tự mình có thể tồn tại và làm được mọi thứ. Thánh Augustinô nhắn với mỗi người rằng: “Hãy làm điều bạn có thể làm, và cầu xin điều bạn không thể làm được, rồi Chúa sẽ ban cho bạn năng lực để làm.”
Là người Công Giáo, chúng ta có một Thiên Chúa luôn mong muốn trợ giúp con người. Đấy là đặc ân, là tin vui cho mỗi người, bởi Thiên Chúa đã hứa rằng: “Anh em cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy, cứ gõ cửa thì sẽ mở ra cho.” (Mt 7,7).
Tiếc là thực tế ít người chạy đến với Thiên Chúa để kêu xin. Nhiều người cũng chẳng đủ kiên nhẫn để cầu nguyện với Thiên Chúa. Kết quả là những mong ước qua cầu nguyện cứ vơi dần theo thời gian. Họ tưởng Thiên Chúa không tồn tại, hoặc Ngài chẳng yêu thương nhận lời nguyện xin.
Bài Tin Mừng Chúa Nhật 20 hôm nay[1] cho chúng ta một mẫu gương về cách van xin với Thiên Chúa. Thánh sử Matthêu kể lại ngày nọ Đức Giêsu đến vùng ngoại giáo. Người dân nơi đấy không thờ Đức Chúa. Vậy mà chính vùng đất này lại có người phụ nữ đến nỉ non với Đức Giêsu. Van khóc vì người con gái yêu quý của bà đang khổ sở vì bị quỷ ám. Với tấm lòng người mẹ, dĩ nhiên bà tìm mọi cách để mong đứa con được chữa lành. Bà đến van lạy Thầy Giêsu, xin rủ lòng thương.
Đó là bước đầu để mỗi người chạy đến với Thiên Chúa; bởi lẽ ai cũng có những khó khăn. Kể cả người trẻ cũng nhiều thách đố. Bạn đang buồn sầu tuyệt vọng và chán chường ư? Thầy Giêsu đang chờ bạn chạy đến van xin! Bạn đang khởi nghiệp, làm ăn và xây đắp tương lai ư? Hãy bàn tính với Thiên Chúa! Gia đình bạn đang gặp khó khăn ư? Hãy gặp Đức Giêsu để trình bày! Ước sao mỗi người hãy mở lời để Thiên Chúa biết những nhu cầu của mình.
Bạn nghĩ sao khi Thiên Chúa vẫn im hơi lặng tiếng trước những van xin chính đáng của mỗi người? Trong câu chuyện tin mừng hôm nay, có thể bạn sốc với câu trả lời của Đức Giêsu: “Thầy chỉ được sai đến với những con chiên lạc của nhà Israel mà thôi.” (Mt 15,21). Nghĩa là gia đình bà không thể nhận ân sủng của Thiên Chúa, vì bà là người ngoại giáo! Tâm trạng lúc này của bà ra sao nhỉ? Nếu là người trẻ trong hoàn cảnh này, bạn sẽ phản ứng thế nào? Tự ái bỏ đi, hay ở lại tiếp tục van xin?
Bạn thân mến,
Thực ra Đức Giêsu luôn chạnh lòng thương yêu đến hết mọi người. Ngài cũng biết rõ tình cảnh của người đàn bà đau khổ này. Hẳn nhiên, Ngài cũng hiểu tình cảnh của bạn và tôi. Một khi chúng ta chạy đến với Ngài, Ngài có cách để nhận lời chúng ta. Cách thức của Ngài, trong câu chuyện này, là tạo cho người mẹ thể hiện niềm tin lớn lao vào Thiên Chúa. Bà nhẫn nại, khiêm nhường và tin tưởng Thiên Chúa sẽ đoái thương mình. Bà tiếp tục cầu xin với Thiên Chúa. Thậm chí bà chấp nhận đứng trong hàng ngũ “lũ chó con” để nhận được chút thức ăn của chủ!
Bạn tưởng tượng hai bàn tay bà vươn ra để xin được chút ân huệ của Thiên Chúa. Hình ảnh này nói lên tâm tình của người cầu xin. Vì lý do nào đó, người ta cho rằng cầu xin với Thiên Chúa là quê mùa, nhu nhược. Hậu quả là người trẻ ngại ngùng vươn tay hướng về Thiên Chúa để van xin. Nhiều người cứ luẩn quẩn tự mình giải quyết vấn đề. Họ bỏ qua nguồn trợ giúp “cực tốt” là Thiên Chúa, Đấng quyền năng hằng ở với con người. Rốt cuộc nhiều người vẫn mệt nhoài trong biết bao vấn đề không thể giải quyết.
Hãy ở lại, đưa tay năn nỉ Thiên Chúa. Khi đó, bạn cũng như người mẹ trong Tin Mừng hôm nay, được khen là: “Này bà, lòng tin của bà mạnh thật. Bà muốn sao thì sẽ được vậy.” (Mt 15,28). Thời khắc ấy, người con gái của bà được giải thoát khỏi quỷ ám ma nhập. Dĩ nhiên bà tràn ngập niềm vui và biết ơn Thầy Giêsu nhiều lắm! Chúng ta chung vui với bà, chúc mừng con gái của bà được mạnh khỏe. Hẳn là từ nay bà và gia đình bà tin yêu nơi Thầy Giêsu nhiều hơn. Vậy là ơn cứu độ của Thiên Chúa xuất phát từ dân Do Thái (Ga 4,22), sau đó ơn cứu độ lan rộng đến với dân ngoại và đến với mỗi người chúng ta. Bất cứ ai đến cầu xin với Thiên Chúa, chắc là Ngài sẽ đoái thương nhậm lời.
Có thể bạn đã trải nghiệm cách đến trò chuyện với Thiên Chúa. Nếu chưa biết, Giáo Hội chỉ cho bạn vài cách thế như sau:
– Đứng trước Thiên Chúa với lòng tôn kính. Chỉ có bạn và Đức Giêsu lúc này. Ngài đang lắng nghe bạn, bạn cũng đang muốn nói điều mình khao khát.
– Hướng hai tay về Thiên Chúa để ngợi ca, tán dương Thiên Chúa đang nhìn đến bạn.
– Ngồi trước Chúa như một người bạn để mở lòng với Ngài.
– Quì gối để thấy mình bé nhỏ trước sự cao cả của Chúa. Khi ấy, bạn nhìn nhận mình hoàn toàn lệ thuộc vào ân huệ của Chúa.
– Chắp tay phủ phục để sẵn lòng đón nhận những gì Thiên Chúa trao cho bạn.
Đó là cách thế chúng ta chạy đến với Thiên Chúa để cầu xin. Mọi lúc, mọi nơi bạn có thể tâm tình với Thiên Chúa đang ngự trong tâm hồn bạn. Hãy cứ làm phiền Thiên Chúa, vì thánh Gioan Vianney cảm nghiệm rằng: “Thiên Chúa đáng yêu của chúng ta thích được quấy rầy.” Càng gần bên Ngài, bạn và tôi càng biết xin và cần làm điều gì!
Là người trẻ, hẳn là chúng ta ngại ngùng đến với Thiên Chúa. Tôi và bạn nhiều khi cũng lười biếng cầu nguyện để van xin Thiên Chúa trợ giúp. Không sao! Chúa vẫn đang kiên nhẫn chờ bạn và tôi. Chúng ta hãy bắt chước người mẹ trong Tin Mừng hôm nay để thử một lần đến với thầy Giêsu. Bắt đầu cầu xin là bắt đầu một tương lai tươi sáng. Xin đừng ngần ngại, hay trì hoãn đến làm phiền Thiên Chúa. Ngài đang chờ chúng ta trong nhà thờ, trong gia đình, nơi trường học, trong nhóm bạn, nơi thanh vắng, v.v. Khi ấy, cầu nguyện làm nên cuộc sống hạnh phúc của bạn và tôi!
Giuse Phạm Đình Ngọc SJ
[1] Chúa Nhật 20 mùa TN. Mt 15,21–28.