Truyện ngắn: Về trong ra đi

(Truyện ngắn)

 

1.
-“Bà ơi! Bà xin cha xức dầu cho tui! Bữa nay tui thấy mệt trong người quá! Chắc không…

Bà Tín lấy bàn tay gầy guộc chắn miệng chồng lại, mím môi như cố giữ để mình khỏi xúc động trước mặt chồng. Bà vừa cười vừa mếu máo đáp vội:

-“Ừa! Để tui đi mời. Ông ráng khỏe nha ông!”

Vừa đáp dứt tiếng, bà Tín đứng vội chạy vào phía sau nhà, khuất xa chiếc giường bệnh mà ông Tín đang nằm. Ông biết bà đi đâu và làm gì… bà đi… khóc.

Ông Tín phát bệnh tới nay gần ba tháng, căn bệnh ung thư bất ngờ đến, khiến ông từ một người to con và khỏe mạnh, lại trở nên gầy nhom và yếu đuối. Căn bệnh mà ông đang mang trong người đã tới giai đoạn cuối cùng, bác sĩ đã từ chối chữa trị cho ông vì họ không thể làm gì hơn được nữa. Bà Tín đã van xin các bác sĩ cố gắng, vậy là ông vẫn được vô vài đợt thuốc, nhưng sức ông không trụ được đã gục ngã hoàn toàn.

Ngồi tựa cửa nhìn chồng đau đớn, phía trên treo lủng lẳng những bịch nước biển, bịch máu và cả bịch đạm, dây nhợ cứ đeo quanh người ông chằng chịt, khiến bà Tín quặn thắt cả lòng. Nhiều lúc bà thấy ông cựa quậy, ráng nhích đôi tay như muốn cử động nhưng không cử động nổi nữa, bà biết ông muốn giật những dây nhợ ấy ra khỏi người, muốn chết cho vợ con ông đỡ vất vả.

Chứng kiến tận mắt sự suy sụp nhanh chóng của chồng, khiến bà Tín thêm xót xa và đau đớn. Bà chạy đến với thánh Giu-se, xin người bầu cử cho ông trước Thiên Chúa, xin Chúa khuấy động tấm lòng chai đá cứng tin của chồng mình.

2.

Ông Tín quen bà từ hồi đôi mươi, họ quyết định đi tới hôn nhân trong hạnh phúc. Ông là người khác đạo, còn bà là tín hữu Công Giáo, nên khi lấy bà ông cũng xin chịu phép rửa tội, chịu lãnh các bí tích, học giáo lý và làm lễ hôn phối trong nhà thờ.

Vì không là người giữ đạo từ tấm bé, nên sau lễ hôn phối ông dần lơ là việc giữ đạo. Không đi lễ Chúa Nhật, không xưng tội, không đọc kinh hay làm bất cứ việc đạo đức nào. Bà Tín càng sốt mến thế nào, thì chồng bà lại chểnh mảng chừng ấy. Bà khuyên ông hết lời, nhủ ông hết sức nhưng ông cứ khăng khăng chẳng chịu nghe.

-“Ông ơi! Bữa nay cha ghé thăm nhà mình! Ông…” Bà Tín báo tin cha sở sắp ghé thăm, ông ngắt ngang lời bà:

-“Cha nào? Ở đâu?”

-“Cha sở! Nhà thờ mình!” Bà trả lời ông.

-“Thôi! Tui đi công chuyện, chiều về!” Vừa dứt tiếng, ông khoát vội chiếc áo và đội nón bảo hiểm lên, rồ máy xe rồi chạy thật nhanh, bỏ mình bà Tín lại đón cha sở đến thăm.

Buổi gặp gỡ hôm ấy, bà nói với cha sở hết mọi băn khoăn, lo lắng của bà:

-“Cha ơi! Con chỉ mong một điều duy nhất. Con mong chồng con sống đạo tốt hơn, chỉ cần ổng chịu tin Chúa là con mừng lắm rồi!”

Cha sở chỉ thinh lặng trước những khắc khoải của bà Tín, trước khi ra về, cha nói:

-“Thôi con! Con kiên trì cầu nguyện, cha cũng thêm lời cầu nguyện với con. Con chịu khó chạy đến với thánh Giu-se, ngài âm thầm nhưng ngài hiểu hết con à! Đừng ép chồng con, một ngày nào Chúa muốn, ông sẽ tự khắc quay về!”

Tiễn cha ra cửa mà bà Tín vẫn còn nặng trĩu bởi những suy tư, nhưng bà cũng nghĩ đến lời khuyên của cha trước khi ra về.  

3.

-“Lạy thánh Giu-se, xin ngài đoái đến chồng con. Sự nguội lạnh của chồng con trước Chúa khiến con đau đớn vô ngần. Ước gì con được thấy chồng con trở lại đạo, cùng ông đi lễ, thấy ổng đi xưng tội và rước Mình Thánh Chúa. Con tin thánh Giu-se thấy và hiểu hết những khó khăn trong gia đình con. Xin ngài chuyển cầu cùng Chúa cho vợ chồng con.”

Bà Tín vẫn thường cầu nguyện trước tượng đài thánh Giu-se cách âm thầm như thế. Nhiều lúc bà con còn thấy bà vừa cầu nguyện vừa lau nước mắt, phải chăng bà đang lo lắng cho đời sống thiêng liêng, cho phần linh hồn của chồng mình. Cha sở, sau mỗi Thánh Lễ đứng từ nhà xứ nhìn ra thấy bà Tín, chỉ thinh lặng.

-“Ông ơi! Mấy dì phước cho tui tượng ông thánh Giu-se nè! Ông coi đẹp hông?” Bà Tín cầm bức tượng, mà lúc nãy sau Thánh Lễ dì Nhất tặng cho bà. Với thái độ cung kính, bà đưa bưc tượng nhỏ ra khoe với chồng. Ông đáp hặm hờ:

-“Ừa! Đẹp!”.

Bà hỏi thêm:

-“Ông thấy đặt tượng ở đâu thì hợp?”

-“Để đâu thì tùy bà!” Nói rồi ông bước ra trước cửa rít cho hết điếu thuốc còn dang dở trên hai ngón tay, khói tỏa lên từ điếu thuốc như nỗi phừng phừng trong lòng ông khi nghe bà nói tới Chúa hay Mẹ vậy.

Bà Tín thui thủi đặt tượng lên bàn thờ, dưới Thánh Giá chuộc tội được treo ở trung tâm bàn thờ trên cao. Rồi lại thầm thì cầu nguyện một mình.

4.

-“Xin mời bệnh nhân Trần Văn Tín, vào nhận kết quả khám bệnh!”

Ông đứng lên mạnh dạn, phủi áo, ho vài tiếng rồi bước đi mạnh mẽ vào phòng. Bà Tín lủi thủi xách đồ phía sau chạy theo ông, ông không quên quay lại thúc vợ: “Nhanh đi bà! Khám nhanh rồi còn về! Tui nói rồi, bệnh tật gì đâu mà bắt tui đi khám”.

Lấy tay vặn cánh cửa, vợ chồng ông bà Tín bước tới trước mặt bác sĩ, được mời ngồi, khuôn mặt bác sĩ đăm chiêu. Hồi sau ông Tín nôn về nhanh vì thấy bác sĩ lâu quá, ông hỏi:

-“Sao rồi bác? Tui vẫn ổn chứ? Tui thấy khỏe mà! Chỉ ho vài tiếng chứ…”

-“Ông Tín!” Bác sĩ ngắt lời ông “ông bị ung thư phổi, giai đoạn cuối!”

Vừa dứt tiếng, bác sĩ đưa tấm phim chụp phổi lên hộp đèn cạnh vách tường, hiện ra trước mắt ông bà ảnh chụp hai bên phổi chiếm hẳn những mảng màu trắng đục kỳ lạ, kèm theo lời giải thích của bác sĩ cho ông bà hiểu. Mắt ông Tín bắt đầu xuất hiện những đốm lửa đỏ ngầu, rồi ông ngã xụp xuống ngay lập tức.

5.

-“Bà ơi! Tui… Tui…”

Ông nằm trên giường bệnh nhìn bà Tín, vội kêu định nói gì đó, bà giữ bình tĩnh, chỉ đáp:

-“Thôi! Ông nghỉ đi! Tui mua gì cho ông ăn.”

Ung thư phổi giai đoạn cuối không chữa được nữa, bác sĩ dự đoán ông chỉ còn sống được vài tháng nếu tinh thần tốt; hoặc vài tuần, thậm chí là vài ngày nếu tinh thần suy sụp quá nhanh. Bà năn nỉ bác sĩ cố gắng chừng nào được chừng đó, bác sĩ ậm ừ đồng ý theo đề nghị của người nhà, phần vì thấy ông còn khỏe mạnh, to con và đủ sức chịu đựng. Nhưng chỉ sau vài đợt vô thuốc, ông xuống sức trầm trọng, bà đành đưa ông về nhà chờ.

-“Bà ơi! Tui sắp chết hả bà?”

Bà Tín nhìn chồng nằm với thân xác teo tóp trên giường, không trả lời, chỉ nín lặng lau mồ hôi cho ông, thi thoảng lật người qua lại để ông đỡ bị lở loét. Thi thoảng, bà động viên:

-“Ráng khỏe nhen ông!”

Rồi bà bắt đầu nói về Chúa cho ông nghe, nói cho ông về một hành trình mới mà ông sắp bước vào, nhằm chuẩn bị tinh thần thật tốt. Ông vừa nghe vừa ứa nước mắt.

-“Ông lần chuỗi với tui nha!” Bà đề nghị với chồng.

-“Ừa! Bà đọc đi, tui không thuộc nhưng sẽ nhẩm theo”. Vậy là bà Tín râm ran kề sát tai chồng để ông nghe kinh.

6.

Cả tuần nay, ông không ăn được nữa. Sức khỏe càng suy sụp, giờ chỉ còn da bọc khung xương trong người ông. Bà rước bác sĩ về truyền đạm cho ông, đồng thời ông cũng xuất huyết nhiều nên phải tiếp thêm máu cho ông nữa. Cả đêm ông không ngủ được vì đau đớn, có đêm ông thét lên:

-“Bà giết tui đi! Bà giết tui chết đi bà! Tui lạy bà, tui xin bà đó!”

Bà ôm lấy tấm thân nhỏ xíu của chồng, ôm rồi khóc nức nở, mặc cho ông cựa quậy. Trong cơn đau của chồng, bà kêu lên thành tiếng: “Giê-su! Ma-ri-a! Giu-se xin cứu chồng con!”. Bà ôm ông cả đêm như thế!

Ban ngày có vẻ ông mệt vì cả đêm đau đớn, nên thiếp ngủ được đôi chút. Bà Tín đã thức trắng đêm từ ngày ông phát bệnh, cả tuần nay ông yếu hẳn và đau nhiều, bà càng lo hơn, tóc bạc nhiều hơn tóc đen trên đầu bà.

7.

Bà Tín lay nhẹ vai chồng, ông đang thiếp đi vì đêm qua không ngủ được.

-“Ông ơi! Cha sở tới nè! Cha tới xức dầu cho ông nè!”

Ông Tín từ từ mở mắt, nhìn cha sở và cố mở lời chào cha.

-“Ông Tín ơi! Ông muốn xưng tội không?”

Ông ra hiệu bằng cách nháy mắt tỏ sự đồng ý. Cha đề nghị bà Tín ra chỗ khác để ông xưng tội. Đứng ở nhà dưới, nhìn cha sở kề sát tai bên ông Tín, ông  vừa nói vừa khóc, cuộc xưng tội hôm ấy kéo dài gần ba mươi phút. Bà Tín từ bếp nhìn lên, chắp hai tay tạ ơn Chúa, Đức Mẹ và thánh Giu-se, vì bà cứ sợ ông không kịp lãnh bí tích cần kíp.

Hồi lâu, cha gọi bà lên đọc kinh để cho ông lãnh của ăn đàng, và xức dầu bệnh nhân cho ông. Cha bẻ một góc rất nhỏ của Mình Thánh Chúa, cho vào miệng ông Tín, ông ngậm lấy và nhắm đôi mắt lại, nước mắt trào ra như một đứa trẻ.

Tiễn cha sở ra về, cha nói với bà: “Thánh Giu-se nhận lời bà rồi bà ơi! Đành rằng cái chết thì trước sau gì cũng đến, nhưng kịp lo phần linh hồn đã là một ơn lớn. Cùng cầu nguyện cho ông Tín nghe bà!”

Bà vui mừng vừa cám ơn cha vừa khóc.

8.

Các con ông Tín ở thành phố đã về, đã kịp nhìn cha lần cuối. Cả nhà đọc kinh cùng ông Tín trong những ngày cuối. Ông ra đi trong thanh thản và bình an.

Trong Thánh Lễ an táng, cha sở chia sẻ với bà con giáo dân tới dự lễ rằng:

Thưa ông bà anh chị em! Ông Giu-se Tín đã ra đi trong ơn Chúa. Ông đã kết thúc cuộc đời dương thế và kịp lãnh nhận bí tích Giao Hòa, lãnh nhận Mình Thánh Chúa và lãnh bí tích xức dầu bệnh nhân. Trong tỉnh táo và ý thức, ông rất hiểu và ân hận vì những gì đã sống suốt khoảng thời gian qua. Chính lúc Chúa gọi ông ra đi, ông Giu-se cũng đã ý thức tới lúc trở về với lòng thương xót vô bờ bến của Người. Xin ông bà anh chị em tiếp tục cầu nguyện cho ông Giu-se được sớm hưởng nhan thánh Chúa trên thiên đàng.”

Trong Thánh Lễ hôm ấy, bà con giáo dân thấy bà Tín khóc rất nhiều, nhưng khi nghe cha sở nhắc tới những ơn thiêng liêng mà ông Tín kịp lãnh nhận, bà đã mỉm cười, đôi tay chấp lại, miệng râm ran như đang thầm tạ ơn vậy!  

Little Stream

Kiểm tra tương tự

Những người thầy thầm lặng

  Bạn thân mến,   Trong tháng 11 này, chúng ta đặc biệt nhớ đến …

Nói chuyện với trẻ em về các thánh tử đạo

Ngày lễ Các Thánh: Cách nói chuyện với trẻ em về các thánh tử đạo …

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *