Trong dòng suối người tuôn về Lộ Đức, con ước gì con có được đôi cánh để bay thật nhanh và ở thật gần bên Mẹ, được cảm nếm sự dịu ngọt của tất cả những đau khổ mà Mẹ đang mở rộng tấm lòng để đón lấy, được nhận ra Mẹ là Đấng luôn đi bước trước trong những lời van nài của con dâng lên Thiên Chúa, và được lưu lại trong tình yêu của Mẹ để nối kết với tình yêu Thiên Chúa. Mẹ ơi! Đôi cánh của con đã gãy vì những lao đao của kiếp người, những đau đớn thể xác đã làm cho con trở nên một con người khác, và những nỗi đau tinh thần khiến con muốn quỵ ngã trên bước đường đời.
Có lúc con đã tự hỏi: Chúa có yêu con không? Sao con cảm thấy thật bế tắc khi phải đối diện với những đau đớn quá sức của thể xác? Chẳng lẽ đó là cách Ngài yêu con sao?… Nhìn lên chân dung của Mẹ, con thấy Mẹ đang nhìn con với tất cả sự thông cảm và chờ đợi. Mẹ hiểu những gì đang xảy đến với con làm con đau đớn dường nào và Mẹ chờ đợi để con trút tất cả cho Mẹ. Mẹ giúp con nhận ra mọi sự trong ánh sáng của Con Mẹ và mong muốn con hãy ở lại trong nguồn ánh sáng ấy. Mẹ nắm tay con để con đừng chạy xa khỏi vòng tay của Thiên Chúa và cùng con vượt qua gian nguy. Mẹ ơi! Cũng có những lúc tăm tối che mờ đôi mắt của con, khiến con chẳng còn nhìn thấy sự hiện diện của Mẹ. Mọi thứ dường như trở nên thật tồi tệ vì con đã trở thành một bệnh nhân cả thể xác lẫn tâm hồn.
Những cơn đau đớn dày vò thân xác đã làm cho tâm trí con cũng bị tật nguyền vì sự mê muội trong từng suy nghĩ. Con bóp méo hình ảnh tốt đẹp của Thiên Chúa chỉ vì phải đón nhận cuộc sống của một bệnh nhân. Con phủ nhận tất cả những gì Ngài trao ban vì tình yêu thương, ngay cả khi trao ban bệnh tật cho con như một món quà. Con khước từ tất cả những gì thuộc về Hội Thánh của Ngài vì Ngài chẳng còn là Đấng con tôn thờ nữa. Mẹ ơi! Mẹ đã nhiều lần khóc vì con, Mẹ đã nhiều lần cho con thấy Mẹ yêu con như thế nào, Mẹ đã không ngớt lời van nài Thiên Chúa; vậy mà con vẫn cứ khư khư ôm lấy mà không chịu buông ra căn bệnh tâm trí đang dần hủy hoại chính con người con.
Chính căn bệnh tâm trí ấy đã gây nên hậu quả của việc đóng cánh cửa tâm hồn. Cái nhìn của con về tha nhân đã hoàn toàn bị biến đổi cách lệch lạc. Con nhìn gương mặt của họ với cái nhìn đầy ganh tỵ vì thấy họ mạnh khỏe hơn con, con nhìn với cái nhìn đầy ghen ghét vì cuộc sống của họ có vẻ hạnh phúc hơn con, con nhìn với cái nhìn đầy hận thù vì chính họ là một phần nguyên nhân của bệnh tật mà con phải mang. Mẹ ơi! Khi lưỡi gươm đâm thâu tâm hồn Mẹ, Mẹ vẫn luôn hướng cái nhìn tin tưởng của Mẹ về Thiên Chúa. Cái nhìn của Mẹ không chút ganh tỵ vì con của Mẹ phải chịu thiệt thòi hơn, cũng không ghen ghét vì những kẻ đã dùng quyền uy và mưu mô để tuyên án con của Mẹ, càng không hận thù những kẻ đã gây ra cái chết thảm khốc cho con của Mẹ. Trái lại, Mẹ đã mở lòng để chờ đợi điều tuyệt vời chắc chắn sẽ xảy đến, vì có thập giá ắt hẳn sẽ có phục sinh. Xin Mẹ hãy giúp con đón nhận thập giá cuộc đời con với cõi lòng rộng mở, để con được vỡ òa trong niềm vui phục sinh!
Mẹ ơi! Dù đôi cánh của con chẳng còn nguyên vẹn, nhưng trái tim con sẽ hướng về Mẹ. Con yêu Mẹ không phải vì những lời van nài đầy uy quyền của Mẹ dâng lên Thiên Chúa, nhưng vì Mẹ luôn làm cho con thấy được sự cần thiết của Con Mẹ trong cuộc đời con. Đó là những đau đớn thể xác để con được hiệp thông mật thiết với cuộc khổ nạn của Con Mẹ, là những đau đớn tinh thần để con được chia sẻ với Con Mẹ những khắc khoải lo âu trong hành trình tiến về quê trời. Con cám ơn Mẹ vì Mẹ đã giúp con nhận ra bệnh tật là một phương thế tuyệt vời để được làm bạn với Chúa và kết thân với Ngài! Mẹ ơi! Chạy đến bên Mẹ lần này, con sẽ không xin cho con được khỏi bệnh thể xác, chỉ xin Mẹ giúp con bỏ đi những căn bệnh tâm hồn, để từ nay con không còn là bệnh nhân nữa, Mẹ nhé!
Therese Trần Thị Kim Thoa
(Bài viết được tác giả gửi đến dongten.net)