Nhiều người vẫn không thể hiểu hết con đường dâng hiến cho Thiên Chúa. “Tại sao lại đi tu?” luôn là câu hỏi khó trả lời rốt ráo cho người thời đại hôm nay. Trước khi bước vào nhà Dòng, lắm người tu sĩ đã có nhiều thứ, từ bằng cấp, trình độ cho tới tiền tài danh vọng. Thập chí họ có cả một tiền đồ sáng lạn. Thế nhưng tiếng gọi đi tu mạnh đến nỗi khiến họ chấp nhận từ bỏ những thứ ấy để bước vào một giai đoạn nhiều thách đố theo thầy Giêsu. Có khi phải can đảm, đôi khi anh dũng, dấn thân vào sự lựa chọn mà đức tin đòi hỏi. Đó là liều lĩnh một cách sáng sốt, đáng làm!
Mới đây trong Sứ điệp nhân ngày cầu nguyện cho ơn gọi thứ 56, Đức Giáo Hoàng Phanxicô mời gọi người trẻ cần chấp nhận, mạo hiểm, liều lĩnh để đáp lại ơn Chúa gọi. Đó là một thách đố dường như quá tầm đối với giới trẻ hôm nay. Thách đố vì khi bước vào đời tu, dĩ nhiên họ phải khuôn mình trong luật lệ của nhà Dòng. Từ đây họ không còn tiếp bước trong danh vọng trần gian, nhưng họ phải làm theo những kế hoạch Thiên Chúa vạch ra cho họ. Trong hoàn cảnh đó, nhiều người cho rằng họ chẳng còn tự do để làm theo ý riêng. Nhận xét ấy hoàn toàn đúng, vì người tu sĩ đích thực luôn vâng theo ý Thiên Chúa, ngang qua nhà Dòng.
Thực ra ơn gọi nào cũng cần người ta liều lĩnh để bước vào. Đời sống hôn nhân cũng vậy, bậc sống tu trì cũng thế. Nếu không chấp nhận liễu lĩnh bước vào, thử hỏi làm sao họ chạm đến thành công? Bởi cuộc sống tương lai luôn hàm chứa những rủi ro, thách đố, nên liều lĩnh hay can đảm là cần thiết để con người mở ra với tương lai. Do đó, khi người trẻ cảm thấy Thiên Chúa đang gọi mình vào hành trình dâng hiến, họ thử một lần liều lĩnh đáp lại tiếng ấy. Ước gì các bạn trẻ cảm nhận được lời an ủi của Chúa: “Ơn ta đủ cho con!” (2Cr 12,9). Rồi với hoài bão và nhiệt huyết tuổi trẻ, họ dám liều đánh cược cuộc đời mình trong đời tu.
Thực ra, nếu Thiên Chúa gọi chọn người trẻ, Ngài sẽ có cách để giúp người ấy hạnh phúc trong đời tu. Khi đó, chút liều lĩnh của người tu sĩ trở nên của lễ dâng hiến trước nhan thánh Chúa. Vả lại, chẳng ai làm chủ hoàn toàn đời mình, nên khi bước vào một lãnh vực nào đó, sự liều lĩnh lại cần thiết để người ta bước tiếp. Trong đời tu, dĩ nhiên họ không liều lĩnh một mình, nhưng có nhà Dòng, có thầy Giêsu cùng với người tu sĩ viết lên một hành trình không thiếu hạnh phúc, cùng những đau thương. Kết quả dành cho người trung thành với Thiên Chúa là phần thưởng Nước Trời. Bởi vậy, không phải ngẫu nhiên mà Thiên Chúa gọi người trẻ đi tu! Chính Thiên Chúa cũng muốn liều lĩnh để mời người trẻ bước vào con đường chẳng mấy ai đi.
Rồi trên hành trình ấy, chính Thiên Chúa liều lĩnh giao cho người tu sĩ những sứ mạng khó khăn: giúp đỡ các linh hồn! Đó là món quà Thiên Chúa muốn dành cho những ai theo Ngài. Để trong đời tu, người tu sĩ không chỉ sống cho hạnh phúc riêng tư, nhưng chính họ cần giúp cho nhiều linh hồn đến gần với Chúa hơn. Họ trở nên người trung gian của Thiên Chúa với con người hôm nay. Họ quảng đại liều lĩnh lựa chọn Thiên Chúa mà không nghĩ tới lợi ích riêng. Trong tâm thế đó, chính ân sủng của Thiên Chúa sẽ cho họ sức mạnh để sống thật hạnh phúc, bình an.
Các bạn trẻ thân mến,
Không chỉ chúng ta hay người tu sĩ mới hoang mang khi bước theo thầy Giêsu. Chính các tông đồ ngày xưa cũng chất vấn Giêsu: “Phần chúng con, chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy. Vậy chúng con sẽ được gì?” Giêsu hứa cho các ông cũng như cho những người theo Chúa: “Được gấp trăm, cùng với sự ngược đãi, và sự sống vĩnh cửu ở đời sau.” (x. Mt19, 27). Đó là món quà quý giá mà người trẻ ước mong. Theo đó, thánh Gioan Phaolô II nhấn mạnh với người trẻ: “Hãy can đảm tham gia vào những trào lưu nên thánh mà các bậc đại thánh, nam và nữ, đã khơi dậy theo chân Đức Ki-tô.” (Tông huấn đời sống thánh hiến, số 106).
Cần nhấn mạnh ở đây là đừng liều lĩnh một mình. Bởi đi tu là đi theo Đức Ki-tô (sequela Christi) bằng việc họa lại nếp sống tại thế của Người (khiết tịnh, khó nghèo, vâng phục). Khi đó sự liều lĩnh của người tu sĩ luôn có Thiên Chúa đồng hành và đảm bảo cho họ một thế đứng vững chắc trong đời tu. Còn đó những thách đố, khó khăn, nhưng cùng với Giêsu, họ vui lòng bước tiếp và làm phong phú cuộc đời của họ. Bằng cách nào? Linh đạo dâng hiến chỉ cho họ nhiều cách thức: cầu nguyện, hãm mình, dấn thân, phó thác, tin, cậy, mến, v.v. Được như thế, đời tu bén rễ sâu vào Giêsu. Từ đó hành trình dâng hiến là con đường phưu lưu đến Nước Trời cùng với Giêsu trong chính cuộc trần này.
Chúng ta cùng cầu nguyện cho các bạn trẻ, cho các tu sĩ trẻ. Xin cho họ có lòng can đảm, có sự liều lĩnh cần thiết để bước ra khỏi nỗi sợ cá nhân. Xin đừng bịt tai, nhắm mắt trước tiếng mời gọi của Giêsu. Tuyệt vời biết bao vì ơn gọi luôn là sáng kiến yêu thương của Thiên Chúa. Tạ ơn Chúa vì thời này không thiếu bạn trẻ đang liều chính bản thân, chấp nhận đương đầu với thách đố mới. Họ từ bỏ tất cả những gì ràng buộc họ vào con thuyền nhỏ, để với ơn Chúa, họ liều lĩnh bước vào một chân trời rộng lớn với nhiều say mê dâng hiến.
ĐGH Phanxicô nhắn với người trẻ rằng: “Hãy luôn nhớ rằng, với những người bỏ lưới, bỏ thuyền để theo Chúa, Ngài hứa cho họ niềm vui của một cuộc sống mới, làm cho tâm hồn được đầy tràn và Thiên Chúa hướng dẫn cuộc sống của họ”
Giuse Phạm Đình Ngọc SJ