Đi tu là một hành trình liên lỉ để nên giống Đức Giêsu Kitô và hơn bao giờ hết, hành trình ấy cần dựa trên một nền tảng đức tin vững mạnh. Ta không thể đi theo một ai đó, nếu ta không tin vào những gì người ấy nói, hay sâu đậm hơn, không tin vào chính người ấy. Đã hẳn niềm tin là điều cốt yếu của mọi Kitô hữu, nhưng với người tu sĩ, các chiều kích của niềm tin càng đòi hỏi ở một mức độ mãnh liệt hơn, cứng cáp hơn và trưởng thành hơn. Trên con đường dâng hiến, tu sĩ được gọi mời dấn bước trong niềm xác tín vào tay Chúa dẫn đưa. Có như thế, họ mới dám lao mình về phía trước để hiến thân phụng sự Thiên Chúa và phục vụ con người.
Người tu sĩ cảm nghiệm được sức sống của hạt mầm đức tin ngay khi lời mời gọi “hãy theo Thầy” vang lên trong tâm hồn. Lời mời gọi ấy vô thanh vô sắc, không thể nhìn bằng mắt, nghe bằng tai, không thể được kiểm chứng bằng máy móc. Làm sao người tu sĩ có thể xác tín là có một tiếng gọi như thế vang vọng đến mình, nếu họ không có niềm tin? Họ tin là mình được mời gọi. Họ tin là có một Đấng đang ngỏ lời với mình. Họ tin rằng Đấng ấy là Đấng đáng cho mình hy sinh tất cả để đi theo. Họ tin là khi theo Đấng ấy, mình chẳng mất mát gì nhưng còn được lợi gấp trăm triệu lần. Họ tin đến độ, dù phải đối diện với bao nhiêu thử thách, họ vẫn không nghĩ là mình sai.
Từ đó, họ đi tìm, lần theo và xác tín vào tiếng gọi của Thầy Giêsu, một tiếng gọi có sức xoay chiều cuộc đời mình, để rẽ vào linh đạo dâng hiến. Ở đó, hạt mầm đức tin gặp được mảnh đất màu mỡ là tình yêu thương của Chúa, được tưới gội bằng làn mưa ân sủng từ trời cao, bắt đầu mọc lên những chồi non tươi tốt. Ngày từng ngày sống với Chúa, người tu sĩ càng xác tín hơn về những gì mình tin. Niềm tin ấy cứ vươn cao vươn mạnh, bất chấp bao cuồng phong kéo đến làm nó ngã nghiêng. Cho đến khi niềm tin ấy đạt đến một độ chín mùi cần thiết, người tu sĩ hân hoan cất lên lời tuyên khấn thuộc trọn về Chúa. Đó là hoa trái ngọt ngào của đức tin mà Thiên Chúa ban tặng cho họ thuở nào. Như vậy, càng xác tín vào tiếng gọi mời của Thầy Giêsu, người tu sĩ càng đủ sức để trọn vẹn dâng cả đời mình cho kế hoạch cứu độ của Thiên Chúa.
Cùng với niềm tin vào Thiên Chúa, hành trình hiến dâng của người tu sĩ cũng đi kèm với lòng trông cậy và tình mến yêu dành cho Ngài. Ai đã tin thì chất chứa hy vọng. Ai có thể hy vọng là vì họ có tình yêu. Tin vào lời mời gọi, người tu sĩ cất bước theo Giêsu. Hành trình đi theo ấy tuy lắm gian nan, nhưng không sao làm người tu sĩ chùn bước, vì lòng họ lúc nào cũng nuôi dưỡng một niềm hy vọng lớn lao vào ngày mai. Ngày mai ấy là ngày mà cánh đồng trổ bông nặng hạt, được gánh về với niềm hớn hở vui ca. Ngày mai ấy là ngày mà khắp nơi chẳng còn tiếng khóc than hay buồn phiền ai oán, nhưng chỉ là tiếng cười của ngày gặt bội thu. Ngày mai ấy, người tu sĩ sẽ cùng với Giêsu trở nên một với nhau, có một tình yêu sâu đậm nối kết mà không một thế lực nào, dù mạnh mẽ đến đâu, có thể ngăn chia được. Vì tình yêu ấy, họ sẵn sàng từ bỏ để hiến dâng, bước vào con đường thập giá, trở nên ngu dại và điên rồ vì yêu như Đấng mà mình yêu mến. Càng tin, càng hy vọng, tu sĩ càng nồng cháy lửa yêu để cộng tác vào chương trình cứu độ của Thiên Chúa.
Bằng một tình yêu và đức tin cá vị, tu sĩ sống trong sự hiện diện cụ thể của Thầy Giêsu. Họ trở nên những con người đáng tin và thật gần gũi. Một tu sĩ thánh thiện thì không lừa lọc ai, cũng chẳng bội tín hay vô ơn với người nào. Với một cuộc sống đơn sơ và giản dị, họ chan hòa với thế giới và được tha nhân mến thương. Họ không thích sự xa hoa lộng lẫy, hay chẳng mong quyền lực chức cao. Đã có được Giêsu, họ xem tất cả những điều này như cỏ rác. Điều mà họ mong mỏi là ngày càng trở nên giống hình ảnh một Giêsu rất mực yêu thương đàn chiên và sống chết cho đàn chiên ấy. Chính Tin Cậy Mến đã giúp cho người tu sĩ hiện thực hóa được điều này.
Trở thành một dấu chứng khả tín về thực tại Nước Trời, người đi tu không thể bị đóng khung nơi khuôn viên nhà dòng. Cho dẫu sống đời chiêm niệm, cả đời sống trong dòng kín, người tu sĩ vẫn phục vụ Giáo Hội bằng những lời cầu nguyện tán dương Thiên Chúa thay cho nhân thế. Lời nguyện cầu của họ cũng có thể bay xa đến tận chân trời góc bể, thấm sâu vào lòng Giáo Hội và chạm đến được từng phận người. Nhờ đó, họ nên men muối ướp mặn thế trần. Người tu sĩ nào cũng phải mang trong mình tâm thức “loan báo Tin Mừng”, mà loan báo Tin Mừng cũng là làm lan truyền lòng tin cậy mến mà họ ấp ủ trong tim. Như lời Đức Thánh Cha Phanxicô nói: “Đức tin của người tu sĩ không phải là một đức tin của phòng thí nghiệm, nhưng là đức tin đang trong hành trình”, tu sĩ được sai đi để loan báo Tin mừng của Vua Hằng Sống, làm men muối gọi mời tin yêu.
Lạy Chúa Giêsu, sắp tới sẽ diễn ra Thượng HĐGM về giới trẻ, đặc biệt về tương quan giữa người trẻ, đức tin và ơn gọi, chúng con thiết tha cầu nguyện cho ơn gọi, xin Ngài ban thêm niềm tin cho những ai đang muốn bước vào đời tu, ban cho từng tu sĩ, sưởi ấm con tim của họ, giúp họ luôn tín trung và yêu mến Ngài đến cùng. Cho dù phải xông pha nơi biên thuỳ nguy hiểm, nhưng với đức tín son sắt, yêu mến nồng nàn và cậy trông vững vàng, các tu sĩ có thể nên giống Chúa Giêsu trong hành trình dâng hiến.
Giuse Phạm Đình Ngọc, S.J.