Bé Gioan đi vào cuộc đời theo một cách thế chẳng giống ai! Nhưng đó lại là đường lối của Thiên Chúa. Đến nỗi có lần Thầy Giêsu nói: trong số những người sinh ra từ lòng mẹ, chẳng có ai cao trọng hơn Gioan. Cả cuộc đời Gioan chỉ làm có hai việc. Thứ nhất là kêu gọi mọi người sám hối với phép rửa trong nước, vì thế mà Gioan được gọi là Tẩy Giả. Thứ hai là đi trước để giới thiệu Đấng Cứu Độ cho dân Chúa, vì thế mà Gioan được gọi là Tiền Hô. Chẳng phải khi đã lớn Gioan mới thực thi sứ mạng của mình, mà ngay từ khi bé tí, ngay từ khi chưa sinh ra, Thiên Chúa đã mời gọi Gioan với tiếng gọi đặc biệt.
Cha mẹ của bé Gioan phải sống trong cảnh dở khóc dở cười gần hết cuộc đời. Cười là vì ông bà rất yêu thương nhau, là vì ông bà sống công chính trước mặt Chúa, là vì người ta không chê trách ông bà được điều gì. Khóc là vì ông bà đã già và vẫn không có con, là vì ông bà phải chịu nỗi hổ nhục trước mặt người đời về điều này, là vì dường như Thiên Chúa không nghe lời ông bà hoặc ngay cả dường như ông bà là người “vô phúc” trước mặt Chúa. Ôi! Để đón nhận được phúc lành từ Chúa, con người phải khiêm tốn và kiên nhẫn quá nhiều! Hay nói ngược lại có lẽ cũng đúng: để Chúa có thể ban tặng cho con người một ơn phúc, Ngài phải kiên nhẫn và bận tâm rất nhiều, phải chuẩn bị rất nhiều!
Mong đợi cả đời, cầu nguyện cả đời để có một mụn con, thế mà khi sứ thần báo tin cho Dacaria, ông quá bối rối và không tin nổi tin vui mình vừa nghe. Tên gọi Gioan không phải do cha mẹ chọn, mà là do chính Thiên Chúa chọn và sứ thần loan báo. Sứ mạng Gioan thực thi cũng không phải do cha mẹ ước mong hay do Gioan tự chọn, mà do Thiên Chúa đặt để và sai đi. Người cha Dacaria, một vị tư tế công chính với cả đời cầu nguyện, tưởng chừng có lòng tin lớn lắm. Nhưng không! Ông cần có bằng chứng để có thể tin. Lòng tin của con người nhỏ bé là thế! Ông muốn có bằng chứng, bằng chứng là ông sẽ bị câm cho tới khi tin vui về bé Gioan thành sự. Có lẽ để tin Thiên Chúa, thay vì nói nhiều xin nhiều, con người cần lặng thinh và lắng nghe nhiều hơn. Dân chúng chẳng biết điều gì xảy ra với Dacaria, chỉ biết rằng có điều gì đó lạ thường.
Lời Thiên Chúa hứa bắt đầu có hiệu lực, bà Elisabet nhận thấy mầm sống trong lòng mình lớn lên, lớn lên. Chẳng thể diễn tả được niềm vui lớn tới cỡ nào của người phụ nữ chờ đợi cả đời để được làm mẹ! Một niềm vui không còn ồn ào như người mẹ trẻ, mà rất sâu lắng và thấm thía, vì đã đợi cả cuộc đời. Bà chỉ tự nhủ với lòng về tình thương lớn lao Chúa dành cho bà. Còn với dân làng, bà chẳng nói chẳng rằng mà ẩn mình trong 5 tháng trời. Nếu bà có nói với người ta lúc này, có lẽ họ chỉ thêm chê cười bà mà thôi.
Trong những người dân làng, chẳng phải ai cũng chê cười bà, Thiên Chúa luôn có những người bạn của Ngài trong dân, cho dù số những người bạn này thường là ít ỏi. Có người nghe được tiếng của Chúa và tin lời Ngài, đó là chị Maria. Chị không chỉ tin vào lời sứ thần nói cho mình, mà chị còn tin vào lời sứ thần nói về người chị họ Elisabet. Chị lên đường đến thăm bà Elisabet và ở lại chăm sóc bà.
Cuộc gặp gỡ của hai bà mẹ cũng là cuộc gặp gỡ của hai người con trong dạ. Với con mắt đời thường, hai người mẹ chỉ thấy nhau là người họ hàng bà con. Trong con mắt của lòng tin, hai người vui mừng khôn xiết vì nhận thấy tình thương lớn lao Chúa dành cho mình. Còn hơn thế nữa, người con trong lòng Mẹ Maria là chính Con Thiên Chúa, và nhờ Người Con này mà em bé Gioan nhảy mừng. Từ sự vui sướng của em bé Gioan mà bà Elisabet nhận được tin mừng vĩ đại về Đấng Cứu Thế, về niềm vui thăm viếng từ “Thân Mẫu Chúa tôi”.
Đến ngày em bé Gioan chào đời, láng giềng nhận thấy tình thương Chúa dành cho bà, họ đến chia vui. Người ta thường chỉ bắt đầu tin, khi đã thấy rõ kết quả! Thế mà tới lúc này, ông Dacaria vẫn lặng thinh, vẫn chưa mở miệng. Có lẽ ông còn nửa tin nửa ngờ! Cho tới 8 ngày sau là ngày làm phép cắt bì, dân chúng thì nại vào tập tục để đặt tên, còn ông Dacaria thì can đảm tin vào Thiên Chúa để đặt người con của ông vào hành trình mà Chúa mời gọi. Khi tên Gioan được đặt cho em bé, thì tin vui mới tròn đầy, niềm tin nơi người cha Dacaria mới đủ lớn để ông cất lời ca tụng Thiên Chúa. Lúc này người dân kinh sợ.
Qua em bé Gioan, Chúa đã hoán cải lòng người. Cũng có thể nói, Gioan là Gioan Tẩy Giả ngay khi còn bé tí. Người cha Dacaria từ chỗ cầu nguyện với Chúa mà chưa tin, tới chỗ sợ hãi bối rối, rồi chuyển sang câm nín lặng im, và cuối cùng là mở miệng vui mừng ngợi khen Chúa. Người mẹ Elisabet từ chỗ hổ thẹn trước người đời, tới chỗ âm thầm nhận ra tình thương của Chúa, rồi mừng vui nhận ra cuộc viếng thăm của Chúa và của Mẹ Thiên Chúa. Người dân từ chỗ không chê trách được ông bà điều gì nhưng lại “khinh thường” ông bà, tới chỗ tới chia vui vì thấy Chúa thương ông bà, rồi kinh sợ về tin vui, và cuối cùng là để tâm tự hỏi: rồi em bé này sẽ thế nào đây! Em bé Gioan cũng thực thi sứ mạng Tiền Hô, là nhảy mừng báo cho mẹ Elisabet rằng, Hài Nhi Giêsu trong lòng Mẹ Maria là chính là Chúa. Gioan còn bé tí nhưng Chúa ở cùng em.
Lạy Chúa! Việc Chúa làm quả thật lớn lao, người mộ mến ra công tìm hiểu.
Vinh sơn Vũ Tứ Quyết, SJ