✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.
11b Khi ấy, Đức Giê-su nói với đám đông về Nước Thiên Chúa và chữa lành những ai cần được chữa.
12 Ngày đã bắt đầu tàn. Nhóm Mười Hai đến bên Đức Giê-su thưa Người rằng : “Xin Thầy cho đám đông về, để họ vào các làng mạc nông trại quanh đây, tìm chỗ trọ và kiếm thức ăn, vì nơi chúng ta đang ở đây là nơi hoang vắng.” 13 Đức Giê-su bảo : “Chính anh em hãy cho họ ăn.” Các ông đáp : “Chúng con chỉ có vỏn vẹn năm cái bánh và hai con cá, trừ phi chính chúng con phải đi mua thức ăn cho cả đám dân này.” 14 Quả thật có tới chừng năm ngàn đàn ông. Đức Giê-su nói với các môn đệ : “Anh em hãy bảo họ ngồi thành từng nhóm khoảng năm mươi người một.” 15 Các môn đệ làm y như vậy, và bảo mọi người ngồi xuống. 16 Bấy giờ Đức Giê-su cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho môn đệ để các ông dọn ra cho đám đông. 17 Mọi người đều ăn, và ai nấy được no nê. Những miếng vụn còn thừa, người ta thu lại được mười hai thúng.
SUY NIỆM
Thiên Chúa dựng nên con người là hồn và xác,
nên hơn ai hết, Ngài biết con người cần gì.
Sự sống đời đời là cùng đích tối hậu cho linh hồn,
nhưng không vì thế mà Ngài coi thường sự sống thân xác.
Thiên Chúa quan tâm đến chuyện đói no của con người.
Ngài như Mục tử dẫn chiên đến đồng cỏ và suối nước.
Nơi hoang địa, Thiên Chúa nuôi dân bằng manna từ trời,
và cho dân uống nước từ tảng đá (Xh 16,1 – 17,8).
Đức Giêsu cũng quan tâm đến chuyện đói no của con người.
Khi Ngài và các tông đồ tìm được chỗ riêng tư để rút lui,
thì đám đông lại biết và đi theo đến tận nơi (Lc 9,10-11).
Đức Giêsu đã niềm nở tiếp đón họ,
nói về Nước Thiên Chúa và chữa bệnh cho họ (Lc 9,11).
Nhưng như thế đối với Ngài vẫn chưa đủ.
Khi Nhóm Mười Hai muốn giải tán để họ đi mua đồ ăn,
thì Đức Giêsu lại muốn đãi họ ăn miễn phí.
Đãi bữa chiều cho năm ngàn người ăn, ở một nơi vắng vẻ,
chuyện này khó lòng có trong trí của các tông đồ.
Nhưng Đức Giêsu làm được với sự đóng góp của các ông.
Năm ổ bánh của họ được trao qua tay Ngài.
Năm ổ bánh được chúc phúc, được bẻ ra,
được trao lại cho các ông, để các ông trao cho dân chúng.
Không ai biết phép lạ đã diễn ra như thế nào.
Chỉ biết mọi người được ăn no nê và còn dư mười hai giỏ.
Sau khi làm phép lạ bánh hóa nhiều cho đám đông,
danh tiếng của Đức Giêsu được thêm lừng lẫy.
Tuy nhiên, phép lạ này chắc đã làm Ngài phải suy nghĩ.
Dân chúng được no nê, nhưng cái no đó không kéo dài.
Ngài biết chẳng mấy chốc họ sẽ đói lại.
Hơn nữa, đó chỉ là cái no tạm thời cho thân xác.
Lấy gì để làm cho linh hồn được no thỏa?
Phép lạ bánh hóa nhiều giải quyết được một nhu cầu,
nhưng không thể làm phép lạ này mãi được.
Phải tìm ra thứ lương thực thường tồn nuôi linh hồn,
có khả năng đem đến sự sống vĩnh cửu (x. Ga 6,27).
Đức Giêsu vẫn trăn trở tìm kiếm thứ lương thực ấy.
Những gì Ngài làm trong Bữa Tiệc Ly
không phải là chuyện đột xuất hay do hứng khởi bất ngờ,
nhưng là hoa trái của một quá trình tìm kiếm và sáng tạo.
Khi biết mình sắp bị nộp và đổ máu cho con người,
Đức Giêsu đã cầm lấy tấm bánh và chén rượu mà nói:
“Đây là Mình Thầy, bị nộp vì anh em” (Lc 22,19).
“Đây là Máu Thầy, đổ ra vì muôn người” (Mc 14,24).
Như thế Ngài đã biến đổi tấm bánh thành Mình Ngài,
biến đổi rượu nho trong chén thành Máu Ngài.
Rồi Ngài trao cho các môn đệ tấm bánh và chén rượu ấy.
Khi ăn Bánh và uống Rượu,
họ được hiệp thông với cuộc Tử nạn và Phục sinh của Ngài,
và được Ngài nuôi bằng chính Thịt Máu.
Với bí tích Thánh Thể, ước mơ của Đức Giêsu được thành tựu.
Nhưng bữa tiệc Thánh Thể vẫn là một mầu nhiệm đức tin.
Chúng ta tin Chúa Giêsu hiện diện dưới hình bánh rượu,
dù con mắt của giác quan chẳng thấy gì.
Chúng ta tin Chúa đến gặp gỡ và nuôi sống chúng ta
khi chúng ta đưa tay đón nhận tấm bánh thánh đơn sơ.
Bữa tiệc Thánh Thể chuẩn bị cho Bữa tiệc cánh chung,
nơi “anh em sẽ đồng bàn ăn uống với Thầy ” (Lc 22,30),
nơi không còn cần đức tin nữa.
Sống ở đời, ta sẽ dự nhiều bữa tiệc: tiệc đời, tiệc thánh.
Làm sao để mọi bữa tiệc đưa ta về với bữa tiệc cuối cùng,
bữa tiệc hạnh phúc với Chúa, mãi mãi, diện đối diện.
LỜI NGUYỆN
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã có kinh nghiệm về cái đói,
sau khi ăn chay bốn mươi ngày trong hoang địa.
Chúa cũng từng đói đến mức phải tìm trái nơi cây vả.
Chúa đã xin nước uống nơi người phụ nữ Samari,
và đã nếm cái khát của người bị mất máu trên thập giá.
Lạy Chúa Giêsu, vì Chúa có thân xác như chúng con,
nên Chúa đã bênh các môn đệ khi họ bứt lúa mà ăn vì đói,
Chúa đã làm phép lạ bánh hóa nhiều
vì sợ người ta xỉu dọc đường,
Chúa đã bảo người ta cho cô bé mới hồi sinh được ăn.
Đói khát là chuyện bình thường của thân xác con người,
và Chúa chẳng bao giờ coi thường
những nhu cầu chính đáng của nó.
Nhưng xin nhắc chúng con nhớ rằng
con người không chỉ sống nhờ cơm bánh,
mà còn nhờ Lời Chúa,
không chỉ đói khát thức ăn vật chất
mà còn khao khát những giá trị tinh thần.
Xin dạy chúng con đừng khép cửa lòng
như ông nhà giàu xây thêm kho,
nhưng biết chia sẻ cho những Ladarô đang nằm ngoài cổng.
Xin cho chúng con hiểu
giá trị của một ly nước được trao đi,
của tấm bánh giữa đêm khuya cho người bạn mượn.
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đói khát nên vẫn ngửa tay xin chúng con mỗi ngày
mà chúng con không hay.
Xin giúp chúng con bắt chước Chúa trong bữa tiệc cuối cùng
dám bẻ ra và trao đi tấm bánh đời mình để phục vụ.
Ước gì mai này chúng con được đồng bàn với Chúa
và với mọi người thành tâm thiện chí trong Nước Trời.