Chẳng ai muốn đau bệnh. Tuy nhiên, thực tế là đau ốm bệnh tật đã trở nên một phần của đời sống con người. Lý do đơn giản là vì con người thì giới hạn và vì đã phạm tội chống lại Thiên Chúa.
Bi kịch chính là con người muốn được chữa lành, được mạnh khỏe, và trường thọ nhưng thực tế con người lại không có khả năng làm được điều mình mong muốn và khát khao. Chỉ một mình Thiên Chúa mới có thể trở nên nguồn ủi an cho chúng ta.
Dựng nên con người, Thiên Chúa ước mong mọi người được sống hạnh phúc trong tình yêu thương của Ngài. Do vậy, Thiên Chúa vẫn muốn chúng ta được cứu chữa và bình phục, không chỉ về phần thể xác, nhưng hơn thế nữa, về phần linh hồn cho dẫu chúng ta mọn hèn, yếu đuối và tội lỗi. Đức Giêsu, vị tôi trung của Thiên Chúa, chính là diễn tả sống động tình yêu của Ngài đối với các bệnh nhân như lời Kinh Thánh: “Người bị đời khinh khi ruồng rẫy, phải đau khổ triền miên và nếm mùi bệnh tật. Người như kẻ ai thấy cũng che mặt không nhìn, bị chúng ta khinh khi, không đếm xỉa tới. Sự thật, chính người đã mang lấy những bệnh tật của chúng ta, đã gánh chịu những đau khổ của chúng ta, còn chúng ta, chúng ta lại tưởng người bị phạt, bị Thiên Chúa giáng hoạ, phải nhục nhã ê chề” (Is 53,3-4).
Là Đấng Emmanuel, Con Thiên Chúa trở nên người phàm, sống giữa và sống với con người. Ngài chia sẻ với chúng ta ngay cả đau bệnh thể xác. Và nhờ sự hiện diện đầy tình yêu liên đới và chữa lành của Ngài, chúng ta tìm gặp được sức mạnh đỡ nâng ngay giữa những khó khăn, đau đớn do bệnh tật mang lại. Thực vậy, Con Tim của Đấng vừa là Thiên Chúa vừa là con người đong đầy lòng chạnh thương đối với các bệnh nhân. Kinh Thánh kể cho chúng ta biết rằng: “Ðức Giêsu trông thấy một đám người đông đúc thì chạnh lòng thương, và chữa lành các bệnh nhân của họ” (Mt 14,14).
Ai đã từng có kinh nghiệm đau ốm, phải uống thuốc, nằm viện, chịu phẫu thuật, hôn mê và mệt mỏi, chán chường thì chắc hẳn hiểu được sự nặng nề của thân xác và áp lực của bệnh tật. Khi ấy, khát vọng được lành mạnh quả là mãnh liệt nơi tâm hồn. Tuy nhiên, chúng ta cũng đồng thời kinh nghiệm được sự bất lực của bản thân trong việc tự cứu chữa chính mình. Có người vì bệnh tật mà trở nên cay đắng với cuộc đời, nhưng cũng có những người xem đó như cơ hội để cảm thấy sâu xa hơn tình yêu an ủi thẳm sâu trong tâm hồn nhờ biết mở lòng và để cho Thánh Tâm Chúa đụng chạm đến. Chị Veronica, một bệnh nhân phong, chính là mẫu gương tuyệt vời cho chúng ta. Bằng đời sống cầu nguyện kết hiệp với Chúa, chị đã tìm thấy được sức sống mới cho cuộc đời bất chấp phải mang căn bệnh hiểm nghèo. Chị cầu nguyện rằng:
Lạy Chúa, Chúa đến đòi con tất cả,
Và con đã tận hiến cho Chúa toàn thân.
Hôm xưa con mê đọc sách, nhưng giờ này con đã mù loà.
Con thích chạy nhảy trong khu rừng hoang vắng,
Nhưng hiện nay hai chân con đã thành bất toại!
Con thích đi hái những bông hoa dại dưới nắng trời xuân,
Nhưng ngày nay hai bàn tay ấy không còn nữa!
Là phụ nữ, con ưa nhìn mái tóc mây mượt mà óng ả,
Nhìn những ngón tay mềm mại xinh đẹp,
Nhìn tấm thân liễu đào kiều diễm.
Nhưng giờ này trên đầu con không còn một sợi tóc,
Những ngón tay mịn mà của tuổi giai nhân ngày xưa,
Hôm nay chỉ là những thanh gỗ nhỏ khô cứng!
Lạy Chúa, xin nhìn đến thân con hồi nào mỹ lệ,
Hôm nay đã tàn tệ, nhưng con không dám trách than:
Con tạ ơn Chúa, và ngàn đời con sẽ hát lời ca ngợi.
Và giả như con có chết đêm nay đi nữa,
Con tin chắc đời mình đã được sung mãn dồi dào.
Là vì sống bằng tình yêu, con được quá những gì lòng con ước nguyện.
Lạy Cha chí nhân,
Với đứa con Veronica, Cha đã quá nhân từ hiền hậu.
Quỳ hôm nay, con cầu cho những ai phong cùi trong thể xác,
Nhưng nhất là những ai “phong cùi” trong tâm linh nội diện:
Vì họ có thể đổ xô, gục ngã, tàn phế, tiêu tan:
Chính những lớp người này con càng thành tâm yêu mến,
Và trong âm thầm con nguyện hiến đời mình cho họ,
Bởi vì họ với con là anh chị em một nhà!
Lạy Chúa của lòng con yêu mến thiết tha,
Con dâng lên Chúa tấm thân phong cùi thể xác này,
Để cho họ không còn phải nếm phiền muộn, đắng cay,
Không còn phải lạnh lẽo và khổ đau chua xót,
Vì chứng phong cùi ghê gớm xâu xé tâm linh họ!
Lạy Cha chí nhân,
Con vẫn là đứa con gái bé bỏng thân tình,
Xin cầm tay dẫn con đi, như người mẹ dẫn đứa con thơ dại;
Xin xiết chặt con vào trái tim Cha đang rộng mở,
Như người Cha ấp ủ đứa con nhỏ bé hồi nào!
Xin cho con chìm sâu trong đáy huyệt lòng Cha,
Ở mãi trong đó với những người con yêu thương trìu mến,
Vì ở đó là hạnh phúc thiên đàng trường sinh vĩnh cửu!
Cảm ơn Cha.
Xin dâng lên Chúa tất cả các bệnh nhân trên toàn thế giới. Xin Thánh Tâm Chúa ủi an, nâng đỡ và chữa lành các bệnh nhân như lòng Chúa muốn và thấy là tốt nhất cho sự sống đời đời của từng người. Amen.
(Hoàng Sơn,SJ)