Khi trao đổi với Thiên Sứ trong cuộc truyền tin, Mẹ Maria đã biết được chuyện người chị họ của mình là bà Êlisabet đang mang thai. Người chị họ này của Mẹ đã lớn tuổi nhưng chưa có đứa con nào. Không có con là một nỗi nhục nhã to lớn cho bất kỳ người phụ nữ nào đã lấy chồng thời ấy, vì họ cho rằng việc đó là do bị Thiên Chúa chúc dữ. Tin người chị họ được Thiên Chúa ban cho một đặc ân lớn như thế đến tai Maria, Mẹ đã không chần chừ, nhưng vội vã lên đường viếng thăm. Niềm vui của người chị họ đã trở thành niềm vui của Mẹ. Niềm vui ấy chảy từ con tim đến khối óc và đôi bàn chân.
Dặm trường xa xôi không đủ ngăn bước chân Mẹ. Những mệt mỏi hay soi đá trên đường không làm Mẹ chùn bước. Mẹ ra đi đến với người chị họ, không chỉ là muốn chia sẻ niềm vui, nhưng Mẹ còn tinh nhạy cảm nhận được những khó khăn mà chị mình sẽ gặp phải trong thời gian này. Mẹ đến là để viếng thăm, để hiện diện và còn để giúp đỡ trong những lúc cần kíp. Tình yêu và trực giác của một người phụ nữ đã trở nên sức mạnh cho Mẹ vượt thắng những gian nan. Trong dạ Mẹ lúc ấy, có lẽ Ngôi Lời đang dần dần nhập thể. Hai mẹ con cùng vượt non cao tìm đến với người khác để trao ban tình thương, để sẻ chia hạnh phúc.
Cuộc gặp gỡ giữa Mẹ và bà Elizabet đã trở thành một cuộc gặp gỡ lịch sử. Nơi ấy, một lời chào của Mẹ đã đổ đầy Thần Khí trên cả người chị họ lẫn bào thai trong dạ bà. Còn bà Elizabet thì trở thành người đầu tiên ca ngợi tước hiệu Mẹ Thiên Chúa của Maria và khen Mẹ là người được diễm phúc nhờ lòng tin. Cuộc gặp gỡ giữa hai người mẹ, cũng là cuộc gặp gỡ giữa hai người con đang thành hình. Cuộc gặp gỡ tràn trề ơn thánh, chan chứa niềm vui và hạnh phúc. Một chút cho đi nhưng thật nhiều nhận lãnh. Mẹ đi đến đâu, ân sủng của Chúa tràn trề đến đó. Mẹ phục vụ cho hai mẹ con Êlizabet và Gioan Baotixita, rồi đây, Gioan Baotixita sẽ là người dọn đường cho con Mẹ thực thi sứ mạng cứu thế.
Cuộc sống của chúng ta là một tập hợp của rất nhiều những thăng trầm, buồn vui lẫn lộn. Nhưng phần lớn chúng ta thường hay nghĩ về cuộc sống với những mảng tiêu cực hơn. Ta thấy mình hay bị chìm vào những nỗi lo lắng hơn là xoay mình đi một tí để thấy ánh mặt trời. Một cây cổ thụ đổ xuống làm người ta chú ý hơn ngàn vạn búp non đang chớm chớm vươn mình. Cuộc sống của chúng ta có tươi đẹp hay không, là thiên đàng hay địa ngục là do chúng ta xây dựng. Tại sao chúng ta chỉ chăm chăm nhìn màn đêm âm u giăng lối để rồi thấy sợ hãi mà không chịu phóng mình ra xa hơn để chiêm ngưỡng những tinh tú lấp lánh trên cao? Bởi ta hay khép mình trong nỗi sợ hãi và vị kỷ nên cuộc sống của ta cứ trầm buồn là thế.
Sẽ tươi đẹp hơn biết mấy khi chúng ta cũng có một tâm hồn nhạy cảm như Mẹ. Một chút hy sinh khi nghĩ đến người chị em của mình. Một lời chào hỏi trao ban bình an và Thần Khí. Chung quanh Mẹ cũng nào cũng là Thiên Đường vì Mẹ đã cho phép Chúa luôn hiện diện bên mình bằng những lối hành xử đậm nét yêu thương của Mẹ. Có lẽ chúng ta không nên định nghĩa Thiên Đường là nơi Chúa ngự. Nhưng phải nói ngược lại là bất cứ nơi nào Chúa ngự đều là Thiên Đường. Lối sống khiêm nhường và bác ái của Mẹ đã giúp xua tan đi khoảng cách thăm thẳm giữa Thiên Đường và trái đất. Cả con người của Mẹ đã thật sự là một Thiên Đường ấm cúng và bình an.
Chúng ta hãy noi gương Mẹ, hãy biết lên đường trao ban những niềm vui và sự phục vụ, đừng ở lại trong những toan tính và kế hoạch của riêng mình. Một ánh nhìn yêu thương dành cho hàng xóm, cho đồng nghiệp cũng đủ giúp ta thắp lên cho cuộc đời tối đen những ánh sao lấp lánh. Một suy nghĩ tích cực về người khác, một sự cảm thông dành cho người khác là nhân tố cốt yếu của hạnh phúc và bình an. Một lời chào hỏi nhau khi đi đường, một nụ cười dễ thương khi gặp gỡ, tưởng chừng nhỏ bé và đơn giản thế thôi, nhưng là nhịp cầu trao gửi hồng ân của Thiên Chúa. Hãy lên đường để gặp gỡ, chứ đừng giam mình trong những góc nhỏ thân quen. Ơn Chúa sẽ càng tràn trề lênh láng khi con người biết chia sẻ cho nhau. Càng cho đi, người ta càng thấy mình được nhận lãnh. Ấy là bí quyết của Mẹ, bí quyết để không bị những tốt đen của thế gian này thống trị, bí quyết để luôn sống trong Thiên Đường của Chúa.
Chính chúng ta là người quyết định cuộc sống của mình được bình an hay đau khổ. Chính chúng ta là người chọn lựa sống trong Thiên Đàng hay ở nơi khác. Chúng ta làm điều đó qua những cử chỉ vô cùng nhỏ bé trong cuộc sống thường ngày. Vui với người vui, khóc với người khóc. Ta sẽ thấy cuộc đời mình thật đậm đà hương hoa của tình người, tình Chúa.
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ