Nhắm mắt, tìm về trong hồi ức,
Nhớ những ân tình, nhớ nghĩa xưa,
Nhớ từng kỷ niệm, bao lời hứa,
Cái được, cái không, cả lọc lừa.
Ta nhớ, để nỗi niềm ẩn chứa,
Truy tìm ý nghĩa ẩn miền sau,
Để hiểu đời ta đã bạc màu,
Hay còn tươi nở, tìm vui sống.
Ta nhớ, để cõi lòng rung động,
Vì nhớ cũng là sự biết ơn,
Biết ơn với bao điều ta sống,
Bao khoảnh khắc đời, đã đi qua.
Thấy rằng: một ngày quá vội vã,
Sáng sớm mờ sương, đã làm ăn,
Đêm tàn, còn vội vã tranh giành,
Lấy đâu khoảnh khắc đời nhìn lại.
Nhìn lại, bỗng chốc thành xa xỉ,
Trở thành một điều chi hoang phí,
Vô công, rỗi việc, ngồi liên lỉ,
Lần mò theo làn ký ức xa.
Có thật vậy không? Ngày ta sống,
Bề bộn công việc, đời ta mang?
Thực vậy, đời ta quá vội vàng,
Một ngày, rồi cũng vào quên lãng.
Vậy khi xế bóng, chợt mơ màng…
Ta nhớ được gì, thời xao động?
Phải chăng, chỉ là một giấc mộng?
Rỗng không, theo tuổi đời dần trôi?
Thật buồn, khi ký ức lần hồi,
Chỉ thấy thời gian hằn công việc.
Hãy nhớ, để ngày sau khỏi tiếc,
Vì đời, cần ký ức về nhau.
—Tâm Gia—