Cứ mỗi lần gọi “allô, lên bản được không?” là tôi nghe câu trả lời “vâng, con sẽ đi”.
Đó là điệp khúc của anh TH, người bạn đồng hành với tôi trên đường loan báo Tin Mừng, suốt nhiều năm tháng ngược xuôi trên cánh đồng Tây Bắc, đầy ắp kỷ niệm vui buồn.
Mưa phùn hay nắng ráo, không quan trọng. Trời ấm áp hay rét căm căm, chẳng thành vấn đề. Đến một nơi không có sóng điện thoại để liên lạc với vợ con ở nhà, không sao cả. Việc nhà lẫn việc công ty đang ngổn ngang, rồi cũng ổn. Với xác tín Chúa muốn mình lên đường để chung tay lo việc của Người, anh TH không bao giờ ngại ngùng hay từ chối lời mời gọi. Anh luôn sẵn sàng với tất cả tâm hồn đến độ tôi phải ngạc nhiên. Tôi cám ơn Chúa thật nhiều vì đã gửi đến cho tôi một người bạn đồng hành như thế. Tôi biết mình cần đến anh trong việc loan báo Tin Mừng cho nhiều anh chị em trên các nẻo đường.
Có lần, tại Hà Nội, đang lúc chúng tôi chuẩn bị hành trang để lên đường, vợ anh vui vẻ nói với tôi: “Cha mượn chồng con bao lâu cũng được!” Năm đứa con anh cười khoái chí. Vậy là không chỉ anh mà cả chị và các cháu cũng trở thành những người đồng hành với tôi theo cách của mình.
Tôi không nhớ chính xác anh TH và gia đình đã đồng hành với tôi từ ngày tháng nào, nhưng chắc chắn phải trên 6 năm và không dưới 20 chuyến đi Tây Bắc, trong thời gian tôi chính thức phục vụ tại Hà Nội. Trước đó, khi còn ở miền Nam và chưa biết TH, tôi thường chỉ có thể lên các bản mỗi năm một vài lần.
Anh TH không còn trẻ lắm nhưng rất nhiệt thành. Vượt xa tôi về lòng gan dạ khi phải leo những ngọn núi cao, anh cũng không ngại đổ dốc bằng xe máy trên những triền núi đá pha đất đỏ giữa lúc trời mưa. Dù có thể được cấp bằng “vượt trường sơn”, nhưng lắm khi anh cũng ngã lăn như tôi, tưởng như sắp rơi xuống vực. Có lần, chúng tôi xuống đến chân núi thì đã gần nửa đêm và rồi lại lội xình để ra thăm anh chị em làng bè sinh sống trên thượng nguồn sông Đà. Hôm đó, mãi gần một giờ sáng chúng tôi mới bắt đầu ăn tối. Đường sứ vụ gian nan nhưng đầy niềm vui vì anh em luôn có nhau và có Chúa dẫn đường.
Chuyện gặp “các chú” thì thật ly kỳ, hấp dẫn và chẳng lần nào giống lần nào. Có khi tôi đang chia sẻ Lời Chúa thì TH nhắc cho biết có người ở đàng sau. Có khi chúng tôi vừa mới đến thăm một bản mới thì chỉ ít phút sau là gặp các chú. TH luôn sẵn sàng “làm việc” thay tôi. Đặc biệt nhất là một lần nọ, khi tôi đang dâng lễ, các chú đến bắt phải ngưng. TH cũng là người làm cho tình hình dịu lại trong khi tôi vẫn tiếp tục việc của mình. Chúng tôi ý thức mình không hề làm điều gì trái pháp luật, chỉ muốn đem bình an của Chúa đến cho những tâm hồn bé mọn mà thôi. Nhờ ơn Chúa, mọi sự sau đó diễn ra thật tốt đẹp. Cuối cùng, chúng tôi và các chú đã có thể vui cười hiệp thông khi biết rằng tất cả cùng lo cho dân.
Người bạn đồng hành trên đường sứ vụ đúng là một quà tặng đặc biệt của Chúa. Tôi xác tín và hạnh phúc đón nhận món quà quí giá này. Thiếu người bạn này, kết quả của việc tông đồ hẳn đã khác. Thực ra, mỗi người chúng ta đều là bạn đồng hành của nhau. Chúng ta cần nhau để cùng chia vui sẻ buồn, để nâng đỡ, hợp tác, hầu đem lại hoa trái tốt đẹp cho đời. Hơn nữa, qua bạn đồng hành, tôi thấy cả Hội Thánh đang cùng nhau lên đường làm cho Nước Chúa thêm rộng mở.
Phải chăng vì thế mà Chúa Giêsu sai các môn đệ lên đường từng hai người một (x. Lc10,1) ?
V.K.S.J. – tháng 7/2014