Tác giả: Nguyễn Mai Kha, S.J. – Cao Gia An, S.J.
Các bạn trẻ thân mến,
Nhìn vào hành trình theo Chúa của các môn đệ, chúng ta chứng kiến nhiều biến cố thú vị, từ những chuyến dong duổi đường dài để rao giảng tin mừng Nước Trời, đến những biến cố lạ thường hoá bánh ra nhiều nuôi sống nhiều ngàn người. Những biến cố ấy đem lại niềm vui và an ủi cho các môn đệ sau những vất vả ngược xuôi. Bên cạnh đó, chúng ta cũng chứng kiến vài biến cố khác nơi mà các ông bị thử thách, phải trải qua những kinh nghiệm khó khăn hơn. Và đó cũng là một phần trên bước đường theo Chúa.
Chuyện xảy ra vào một ngày nọ, Đức Giêsu lên thuyền với các môn đệ và Ngài muốn sang bên kia hồ. Đang khi ở trên thuyền, Đức Giêsu thiếp ngủ và một trận cuồng phong ập đến, thuyền các môn đệ bị ngập nước và lâm nguy. Các ông liền đến bên Đức Giêsu đánh thức Người rằng: “Lạy Thầy, lạy Thầy! Chúng ta chết mất!” (x. Lc 8, 22-24)
Chúng ta có thể nhận ra sự nguy cấp trong lời kêu cứu của các môn đệ. Trong số các ông, ít là có bốn người làm nghề chài lưới, thông thuộc biển hồ, thế mà khi sóng to gió lớn ập đến, các ông vẫn bị nỗi sợ bao trùm. “Chúng ta chết mất!” vừa là lời đánh thức Đức Giêsu, vừa là lời cảnh báo về sự lâm nguy cho cả Thầy Giêsu nữa! Có lẽ các môn đệ đã trải qua thời khắc khó khăn và nguy hiểm, các ông đã kinh nghiệm được sự mong manh giữa sống và chết. Sau khi sóng yên biển lặng, các ông còn chưa hết bàng hoàng nhận ra mình còn sống sót thì lại kinh ngạc hơn khi chứng kiến Thầy mình ra lệnh cho cả sóng gió và chúng phải tuân phục.
Nhìn vào kinh nghiệm của các môn đệ, chúng ta ít nhiều cảm nghiệm tình cảnh của mình trong đời sống thường ngày. Có lẽ cũng có lần chúng ta trải qua thời điểm khó khăn như thế. Kinh nghiệm nỗi đau của bệnh tật, đứng trước sự mất mát của những người thân, hay kinh nghiệm cay đắng của những vấp ngã, thất bại… chúng ta thấy mình bị thử thách tột cùng. Cũng có khi tâm hồn ta rơi vào hoang mang, sợ sệt và sầu khổ. Những lúc ấy, tâm hồn ta rơi vào tình trạng bất an khiến ta thực sự thấy mọi thứ thật tồi tệ, không tìm ra được ý nghĩa của cuộc sống và những nỗ lực trở nên vô vọng.
Lời kêu cứu khẩn thiết “Lạy Thầy, chúng ta chết mất!” thường vang lên như thể muốn lôi kéo cả Chúa vào cuộc, dường như muốn nói với Chúa rằng nếu con ở trong hiểm nguy, thì Chúa cũng ở trong cùng cảnh ngộ với con đấy! Chúng ta cũng kinh nghiệm rằng những lời kêu cầu của ta dường như không có lời đáp trả, giữa những khó khăn thử thách, dường như Chúa vắng mặt, nơi nhiều tình huống cuộc sống, ta có cảm tưởng Đức Giêsu đang “thiếp ngủ”?
Cuộc sống chắc chắn có những thời điểm khó khăn, đức tin của ta chắc chắn có lúc chịu thử thách. Những biến cố ấy giống như những gam màu tối của một bức tranh, chúng giúp làm nổi bật những màu sắc sinh động khác. Nếu chỉ nhìn vào những khổ đau, ta sẽ chỉ nhìn thấy những gam màu tối và quên đi bức tranh tổng thể cuộc đời được tô điểm bằng nhiều niềm vui và hạnh phúc.
Chúng ta không tìm nỗi buồn nhưng đó là điều khó tránh khỏi trong cuộc sống. Một cách tự nhiên, chúng ta có thể lo buồn hay sợ sệt vào một thời điểm nào đó. Tuy nhiên, chúng ta không cho phép mình ở mãi trong nỗi buồn ấy. “Đức tin của anh em ở đâu?” là lời tra vấn Đức Giêsu cho các môn đệ và cũng cho mỗi người chúng ta. Chắc chắn, ngang qua thử thách, đức tin của ta được trưởng thành và vững vàng hơn trong niềm trông cậy và Thầy Giêsu.
Đức Giêsu đã trỗi dậy và dẹp yên sóng gió, Ngài cũng đã trỗi dậy từ cõi chết để chiến thắng tội lỗi và sự dữ, đem lại ơn cứu độ và bình an cho nhân loại. Chúa Giêsu đã hứa sẽ ở cùng chúng ta mọi ngày, Ngài vẫn luôn ở với chúng ta trên cùng một con thuyền. Giữa từng bước đường cuộc sống, Chúa Giêsu vẫn đồng hành với chúng ta để khích lệ, nâng đỡ và giải thoát chúng ta khỏi mọi hiểm nguy và thử thách. Ước gì bước đi với Ngài, chúng ta được củng cố trong đức tin, được gia tăng lòng mến để hành trình cuộc đời của chúng ta thêm ý nghĩa và bức tranh cuộc sống chất chứa hạnh phúc đích thực.