.
Cuộc đời, được mấy ai biết mình,
Khi rong ruổi trên dòng đời ta sống?
Gắng sức, mệt nhoài xây đắp những giấc mơ,
Càng đi tới, lại càng thấy mịt mờ…
Ai cũng mang trong mình một lý tưởng,
Một mẫu người, với những giá trị cao,
Một công danh, hợp thời, niềm vui sống,
Một kho tàng để an lòng đợi trông.
Từng bước chân, chập chững, những bồng bềnh,
Dần len lỏi, hoà mình trong thời cuộc,
Ngả buông theo vòng xoáy của kiếm tìm,
Thấy giằng co: chân thực và giả dối.
Sự tranh đua dường như chỉ một lối,
Muốn vươn lên phải đạp xuống, phận người,
Muốn công danh, bạc vàng, đường đưa tới,
Muốn lợi tròn, tiếng tốt phải cỏn con?
Càng dẫn sâu, tâm hồn chẳng thấy sầu,
Vì đã quen trên lối đường vô cảm,
Mọi giá trị đã cháy xạm lòng tham,
Biến lợi danh, đích điểm, là nguồn sống.
Đôi lúc trách: xã hội, chốn hại người,
Chốn xoá nhoà, mờ nhạt bóng nhân linh,
Cùng hạ thấp tương quan một chữ tình,
Và thách thức trên bạc tiền, ta tính.
Nhưng xã hội, chính con người tạo nên,
Bởi tại đâu, lại đày đoạ, tranh giành,
Người có lợi, bên người người bất lợi,
Đem tiếng cười, tiếng khóc giằng xé nhau.
Vậy phải chăng, biết mình sẽ càng đau,
Như lội ngược giữa dòng đời ta sống,
Nhưng biết mình, cuộc đời cũng trải rộng,
Biết giới hạn, tức là đã vượt qua.
—Tâm Gia—