Đi tu khó không anh?

 

Em thân mến,

Có lần em hỏi: “Đi tu khó không anh?”, anh đã không đưa ra câu trả lời. Phải chăng anh đang muốn phủ định nét đẹp rất riêng của đời tu? Hay anh đang e ngại rằng sau khi trả lời câu hỏi này, em sẽ không chọn lựa ơn gọi dâng hiến nữa? Thông cảm cho anh, em nhé! Anh không trả lời được cách trực tiếp và đầy đủ vì…

Em đang thời xuân xanh quá đẹp, cái tuổi mà ông bà gọi là “tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu”. Sự năng động và tự tin của bản thân đủ tạo cho em một thế đứng vững chải, tạo nét rất riêng mà chỉ em mới có trong bất cứ bậc sống nào em chọn. Như lời đáp trả cho tiếng gọi trong tâm hồn, em khao khát dấn thân vào đời tu. Mong ước của em là giới thiệu Chúa cho mọi người theo lối sống của một linh đạo nào đó. Chúc mừng em trước chọn lựa đó, em nhé!

Trở lại lý tưởng chung của chúng ta, anh em chúng ta vẫn xác tín rằng ơn gọi tu trì là một lý tưởng luôn cao đẹp trong mọi thời, không thua kém gì ơn gọi gia đình và độc thân giữa đời, bởi lẽ lý tưởng đời tu hướng chúng ta đến với Thiên Chúa theo một cách thức rất riêng của nó. Nhưng em à! Chuyện khó dễ đâu là vấn đề duy nhất của ơn gọi này. Trong cuộc sống, bất cứ đời sống nào mà không có chuyện khó hay chuyện dễ phải không em? Em cứ nhìn vào chính gia đình ruột thịt của chính em mà xem, sự vất vả của ba mẹ và anh chị trong gia đình đã minh chứng phần nào nỗi vất vả rồi đó! Hơn nữa họ còn tranh đấu nội tâm để chọn lựa giữa cái thiện và cái ác, điều tốt và điều xấu. Anh cũng xin thưa với em rằng đời tu cũng phấn đấu gian nan không kém em à!

Phải chăng em hay nghe ba mẹ và họ hàng khuyên rằng: “Đi tu cho khỏi gặp những khó khăn trong cuộc sống” hay “tu đi cho khoẻ, ở đời cực lắm con ơi!”… Mỗi lần nghe ai nói điều đó, em đừng giải thích gì mà hãy mỉm cười để cảm thông với suy nghĩ họ. Một nụ cười để xoá đi những tư tưởng nhằm nâng đời tu lên một tầm cao “thần thánh”. Có phải linh mục và tu sĩ là những vị “thần thánh” để không biết thương, ghét, giận, hờn? Có phải họ “siêu phàm” đến mức có thể xây dựng một thiên đàng ngay tức thời tại nơi họ sống? Có phải họ không phải dự tính, đắn đo cho sứ mạng và cuộc sống vì… Chúa đã lo cho họ hết rồi? Không đâu em à! Chúa không biệt đãi kẻ đi tu hơn là người sống đời sống gia đình hay độc thân giữa đời theo kiểu “con ruột” và “con ghẻ” thế đâu. Dù bất kỳ đời sống nào thì con người cũng phải được trui rèn qua những thuận lợi và khó khăn rất riêng, là những điều mà chỉ những ai trong cuộc mới thấu hiểu và thông cảm cho nhau.

Thuận lợi là các linh mục và tu sĩ có cơ hội sống toàn tâm toàn ý cho lý tưởng mà không bị lo lắng cơm, áo, gạo, tiền chi phối. Thuận lợi là họ được dưỡng nuôi trong một dòng chảy linh đạo xuyên suốt nhằm giúp bản thân triển nở mỗi ngày. Thuận lợi là họ được xây đắp nhiều khía cạnh của đời sống nhờ vào những phương thức giáo dục rất riêng của mỗi linh đạo và đặc sủng. Thuận lợi là họ sẽ trở thành những tông đồ hữu ích bước ra cánh đồng sứ vụ trong tương lai với hậu phương vững chắc là Thiên Chúa, Dòng và anh chị em cùng chí hướng.

Nhưng khó khăn mà họ phải đối mặt là những xung đột nho nhỏ trong đời sống chung và những mâu thuẫn khi bàn định về sứ mạng. Khó khăn khi sự khiêm nhường của mỗi cá nhân chưa đủ khi đối diện với những khác biệt của anh chị em mình. Khó khăn khi họ phải âm thầm mang những nỗi cô đơn khó tả trong đời tu. Khó khăn khi những đòi hỏi dung hoà quá lớn mà bản thân họ không đáp ứng được. Khó khăn khi phải đối diện với những bước lần mò trong ơn gọi khi tiếng Chúa có lúc rõ lúc mờ. Khó khăn khi phải gánh vác những trọng trách quá lớn và quá sức trong khi bản thân họ gần ngã quỵ. Và nhiều khó khăn khác nữa…

Chắc hẳn không ít lần em đã nghe Đức Giáo Hoàng, các giám mục, các linh mục và tu sĩ mời gọi mọi người rằng: “Xin hãy cầu nguyện cho tôi/ chúng tôi”, hoặc “xin hãy nhớ đến tôi/ chúng tôi trong lời cầu nguyện của mọi người!”. Em đừng cho rằng đó là một lối nói hạ mình trước người khác nhằm tỏ ra sự khiêm nhường trổi vượt. Không! Đức Giáo Hoàng, các giám mục, các linh mục và tu sĩ nam nữ đang nài xin cách thành tâm đấy! Em nhớ cầu nguyện cho các ngài cách liên lỉ, để họ trung thành mãi trong ơn gọi dâng hiến đến phút cuối của cuộc đời dương thế này. Còn vì sao các ngài phải nài xin điều đó hẳn em đã hiểu phần nào rồi em nhỉ!

Anh viết đôi dòng cho em, mong em khuây khoả phần nào khúc mắc khi được nghe hé mở một chút tâm sự sâu kín trong đời tu. Em đừng hãi sợ trước những khó khăn mà anh kể trên nhé! Vì bất kỳ ai sống trong bậc sống nào mà họ khao khát và yêu quý, thì họ càng hạnh phúc với bậc sống ấy dù khó khăn trắc trở cách mấy đi nữa. Một cuộc sống không có những bước đánh liều và trả giá quả là một cuộc sống buồn tẻ. Anh tin rằng sức trẻ của em không cho phép em sống trong buồn tẻ như thế đâu em nhỉ! Thiên Chúa vẫn là điểm tựa vĩnh cửu của chúng ta, những con người mong giòn khao khát sống đời dâng hiến. Vững mạnh lên em nhé!  

Anh trai của em,

Silicat.

Kiểm tra tương tự

Phép màu Giáng Sinh: Cuộc hoán cải của thi hào Paul Claudel

  Vì sao thi sĩ nổi tiếng ấy trở lại đạo Công giáo vào đúng …

Bạn biết gì về Ngai tòa thánh Phêrô?

  Theo truyền thống, chiếc ghế nhỏ này từng được Thánh Phêrô sử dụng khi …

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *