Hà Nội, 14/12/2014
Nghĩ lại hai năm trở về trước, tôi – một cô bé xuất phát từ vùng quê nghèo lên thành phố học tập luôn vô tư, lạc quan, yêu đời và luôn khao khát khám phá những vùng đất mới. Và có lẽ, những gì tôi mong muốn Chúa đã thương và dìu tôi đi qua, để giờ đây tôi tìm thấy những tia sáng chiếu soi cuộc đời mình. Ngài đã để tôi tự khám phá và trải ngiệm qua một sự kiện mà đến giờ tôi không thể quên một khoảnh khắc hay phút giây nào…. Lễ Truyền thống SVCG TGP Hà Nội….
Để rồi sau chuyến đi ấy tôi nhận được món quà “Hạnh Phúc”.
17 lần tổ chức, nhưng với tôi, đây là lần đầu tiên. Lần đầu tiên được ngồi trên xe máy chinh phục con đường hơn trăm cây số mà người cứ run lên vì lạnh giá, lần đầu tiên ngồi đằng sau một người đàn ông mà ôm thật chặt như là của mình vậy,….. và lần đầu tiên tôi đặt chân đến Phú Thọ, đến với giáo xứ Nỗ Lực-nghe cái tên thôi cũng muốn “nỗ lực” khám khá vùng đất này-đất Tổ Vua Hùng.
Ba ngày-thời gian không quá dài, nhưng từng ấy thôi cũng đủ vẽ lên những khoảnh khắc đáng nhớ… Và được khám phá bằng đôi mắt của sự ngỡ ngàng, trầm trồ khen ngợi của cô gái xứ lạ. Tất cả như vừa mới đây thôi, nhưng sẽ là hành trang, là động lực để tôi hướng đến Lễ Truyền thống của những năm sau…
Những nụ cười, những tiếng trò chuyện sôi nổi, tôi nhận ra sức trẻ cần trỗi dậy và bùng cháy. Những lo âu, muộn phiền của cuộc sống không cánh mà bay, chỉ còn lại những cảm xúc đan xen, hỗn độn trong tôi. Tôi thấy mình trở nên ý nghĩa qua từng hoạt động. Phải rồi, một con người nhỏ bé thôi nhưng cũng do Chúa tạo tác, là chi thể của Chúa, tế bào của Giaó Hội:… “Này con đây, xin hãy sai con”.
Nếu quay ngược lại kim đồng hồ để nhớ lại những gì đã trải qua có lẽ ấn tượng với tôi đó là thời gian làm trại. Khoảnh khắc từng thành viên tụ họp , tinh thần tập thể, sự đoàn kết và nhiệt huyết như lan truyền sang nhau tiếp thêm sức mạnh chống lại khắc nghiệt của thời tiết. Tôi hạnh phúc lắm và tâm trạng như nhảy mừng trong lòng. Thật kì diệu! “Cám ơn Chúa!”
Trời ngày một tối hơn, cái lạnh của mùa đông thấm dần vào da thịt, lạnh và tê buốt. Trên trời cao, khi những vì sao lung linh tỏa sáng thì dưới mặt đất lúc này là bữa tiệc của những sắc màu. Không gian đã khoác lên mình chiếc áo màu đen nhưng thật lộng lẫy, đủ màu sắc, kiêu sa đến từng đường nét. Lấy sân khấu là trung tâm, đứng giữa quảng trường Đức Mẹ Mân Côi, Tôi thực sự bất ngờ. Mỗi trại là một vì tinh tú ôm lấy sân khấu tựa như mặt trời – nơi sáng nhất, đẹp nhất, lộng lẫy nhất biểu tượng cho sự quy tụ, tình hiệp nhất trong tình yêu Chúa. Ở đó Chúa ban phát ánh sáng, làm cho mọi vật như được bừng tỉnh, tưới thêm nhiệt huyết mới và sức sống mới. Ánh sáng ấy đã hâm nóng cái lạnh của mùa đông, tỏa bầu khí yêu thương và gắn kết chúng con. Ánh sáng ấy đích thực từ nơi Chúa! Một bức tranh tuyệt đẹp có đủ ngũ sắc, hài hòa từ đường nét, âm thanh đến ánh sáng. Không còn gì đẹp hơn!
Dạo qua từng góc nhỏ của quảng trường, dừng lại đây bên Bức tường cầu nguyện – trên đó kín những dòng cầu xin, dòng tâm sự của của tất cả mọi người dâng lên cho Chúa. Ở đó tôi đã viết thành chữ những rung động của cõi lòng mình. Tôi tham lam lắm không biết Chúa nhận hết lời cầu nguyện của tôi không. Nhưng tôi hy vọng tất cả lời cầu nguyện của mọi người đều được Chúa chấp nhận.
Bỏ qua những dòng riêng tư tôi bước vào giờ cầu nguyện cùng anh chị em của mình. Cảm thấy sự ấm áp trong tâm hồn, giây phút đó tuy ngắn ngủi nhưng ý nghĩa làm sao. Đó có lẽ là giây phút thiêng liêng nhất của một ngày ý nghĩa, xua tan đi mệt mỏi, những băn khoăn, âu lo. Ở đó, mỗi người chúng ta thực sự trở về với bản thân mình, một cảm giác an lành và ấm áp. Mặc cho thời tiết có buốt giá, sương xuống lạnh run nhưng tâm hồn tôi đang bừng cháy và rạo rực hơn bao giờ hết.
Cung nhau xếp nên hình ảnh con thuyền Đức Tin tôi cảm nhận được tình anh em, tình huynh đệ bền vững hơn bao giờ hết. Chỉ có những dịp như thế này con mới cảm nhận được tình yêu của Chúa đang gắn kết chúng con nơi đây, khoảng cách về địa lí hay khoảng cách ở mỗi người chúng con có là gì khi chúng con cùng chung một con thuyền và điểm đến của chúng con là Nỗ Lực và điểm đích là Thiên Chúa. Con thuyền này khác với con thuyền mà con từng đi. Ở đây con không lo sợ gì vì có Chúa là tay chèo, là Thuyền Trưởng dẫn lối con vượt qua mọi sóng gió bão táp cuộc đời.
Cùng nhau lưu lại những bức ảnh, nở nụ cười thật tươi hãnh diện là người con xứ đạo, bản thân tôi muốn giữ lại cho mình cái gọi là “kỉ niệm” để ai đó nhìn vào thấy tôi thật hạnh phúc-tôi tìm thấy tình yêu với Thiên Chúa. Tình yêu Chúa Kitô đã thúc bách tôi, thúc bách tôi đến với Nỗ Lực và ngày trở về hành trang của tôi chật cứng những hoa trái, những hạt giống Đức Tin mà tôi nhận được.
Sẽ mãi là những kỉ niệm nhưng không dừng lại ở đó…. Hẹn gặp lại…
Nỗ Lực! Tạm biệt nhé…..!!!!!!
Matta Nguyễn Thị Thanh Vân, SVCG Hà Nam