Trên khán đài, ta ngồi hay đứng thẳng,
Miệng giảng truyền những học thuyết cao sâu,
Dưới bao người đang lặng lẽ cúi đầu,
Tai nghe ngóng cùng trầm trồ khen ngợi.
Hay giữa đời, sân khấu, lời ta hát,
Giọng ta vang gieo giai khúc tự tình,
Có người khen, người chê, người toan tính,
Có người gần lại có người cách xa.
Giữa bao la… ta trở nên tâm điểm,
Cuốn hút bao quyến rũ một ánh nhìn,
Điều ta mong… có lẽ là niềm tin.
Tin bao người khen ta hay, tài giỏi.
Dần đời ta bận tâm điều họ nói,
Ưu tư nhiều, khao khát những lời khen,
Ta cất công, lầm lũi với ánh đèn,
Tìm cho được, chất chồng lời khen ấy.
Thực tài giỏi, cuộc đời sẽ xem thấy,
Chỉ âu lo… ta không thấy chính mình,
Như giọt sương ngủ muộn, ánh bình minh,
Dần tan biến khi nắng hồng tuôn đổ.
Những tiếng chê sẽ làm ta tỉnh ngộ,
Chua chát lòng nhưng thật đáng để suy,
Hỏi thành công, ai khẽ lặng lẽ quỳ,
Cám ơn đời, ơn người thành công ấy.
—Tâm Gia—