Mùa hè năm đó, lần thứ hai Anh không đủ điểm thi vào Đại chủng viện. Anh phải chia tay Tiểu Chủng viện, chia tay với ước mơ chở thành linh mục giáo phận sau ba năm học tập, rèn luyện và cố gắng. Buồn chán và thất vọng là tất cả những gì còn lại trong Anh khoảng thời gian đó. Em – cô gái chơi vơi ở tuổi 22 với những phân vân trong việc chọn lựa ơn gọi đời mình. Chúng ta gặp nhau và sau những chia sẻ, đồng cảm chúng ta đã thương nhau. Một tình yêu chân thành không vì muốn lấp đầy một khoảng trống nào. Những gì là chân thành luôn mang lại cho người khác hạnh phúc phải không Anh?
Ngày em nói em muốn vào dòng tìm hiểu, Anh không ngăn cản cũng không giận. Nghe giọng Anh em hiểu cảm xúc trong Anh. Nhưng Anh vẫn tôn trọng mọi quyết định của em. Ngày em đi, Anh cố che đi nỗi buồn bằng câu nói bông đùa “Không biết ở được lấy mươi ngày không, vào đó lo mà ăn uống, ngủ nghỉ cho tốt, nghe lời các sơ chỉ dạy, sửa mấy tật xấu đi rồi về Anh chờ”. Em chẳng dám nhìn vào mắt Anh. Chúng ta chào nhau bằng một cái ôm vội.
Tình yêu của những người đi tu lạ quá anh nhỉ, nghe em nói người ta sẽ cho rằng em là đứa con gái chẳng ra gì, vào nhà Dòng rồi còn mang theo ba chuyện “yêu đương vớ vẩn”. Nhưng em thì không nghĩ thế, Chúa chiều em nên Ngài đã cho em những trải nghiệm thật nhất để em phân định ơn gọi của mình.
Gần sáu tháng trôi qua, đã đến lúc em cần trả lời cho Chúa và cho Anh về lựa chọn của em. Chúng ta chỉ có thể nói chuyện qua tin nhắn, mỗi lần nói chuyện là một lần bất đồng quan điểm rồi cãi vã. Tình cảm em dành cho Anh vẫn nguyên vẹn như ngày nào nhưng em muốn chúng ta cùng đi trên con đường ơn gọi thánh hiến vì em yêu mến ơn gọi này và em biết trong Anh vẫn còn nhen nhóm ý muốn dâng mình cho Chúa. Chỉ là mọi thứ đang quá khó khăn đối với Anh, Anh không đủ can đảm bước tiếp. Nên Anh muốn em về.… và chúng ta vẫn tiếp tục những bất đồng. Hai tháng, bốn lần đi gặp bề trên để đồng hành, xuống 6kg là những gì em đã đối diện.
Rồi một ngày Anh nói “Anh sẽ đi tiếp” trái tim em như bị bóp nghẹt . Rõ ràng đó là điều em mong muốn và đã ra sức khuyên Anh, nhưng tại sao khi thấy Anh chọn rồi em lại đau khổ tới như vậy. Nó giống như một lời chia tay, kết thúc một mối tình. Chúng ta sẽ chẳng thể gặp nhau khi nhớ, cũng không thể vui vẻ thể hiện tình cảm như chúng ta đã từng. Em sợ, em không dám đối diện với những điều đó trong tương lai. Những tin nhắn thưa dần, thấy anh im lặng cho rằng Anh giận mình nên mới nói như vậy em càng bất an hơn. Em quyết định xin ra khỏi Dòng. Em đã nghĩ, chúng ta chỉ có thể quyết định đúng nhất khi cả hai đang tự do chứ không phải không phải là khi hai đứa “một trong một ngoài”.
Chúng ta gặp lại nhau và sau buổi nói chuyện trực tiếp đó Anh vẫn giữ quyết định của mình, không thay đổi. Anh bảo vì Anh còn muốn và vì những gì em khuyên Anh sẽ cố gắng đi tiếp. Em là một cô gái có nhiều khả năng, nếu đi tiếp nhất định em sẽ làm được nhiều việc để giúp đỡ cho nhiều người. Chúng ta hãy cùng nhau hy sinh.
Chuyện tình cảm của những người đi tu có lẽ chỉ có Chúa và người đó mới hiểu hết được anh nhỉ? Với em, thời gian qua là một quãng thời gian vô cùng khó khăn. Những lần nước mắt rơi vì bất lực trong việc chọn lựa em biết Thiên Chúa vẫn đang ở đây – bên em, Ngài chứng kiến mọi chuyện nhưng Ngài vẫn im lặng, và em đã thực sự hiểu Ngài để chúng ta tự do lựa chọn là thế nào. Để rồi cuối cùng cả em và anh đã có những lựa chọn hoàn toàn tự do cho riêng mình.
“Anh sẽ cố gắng và anh sẽ cầu nguyện cho gia đình, trong đó có cả em” là những dòng tin nhắn em nhận được từ Anh vào ngày Anh sắp đồ chia tay gia đình đến nhà Cha linh hướng để học và ôn thi vào một Dòng. Em cũng chọn cho mình một Dòng tu. Sau tất cả, em và Anh vẫn cùng chung một gia đình, nhưng là gia đình lớn hơn gia đình mà chúng ta từng mong ước. Rồi Anh sẽ trở thành một linh mục Dòng, em sẽ trở thành một nữ tu, chúng ta sẽ dùng trái tim của mình để cùng mọi người yêu thương, phục vụ và chăm sóc gia đình nhân loại phải không Anh?
Trời hôm nay rất xanh – màu xanh của áo Đức Mẹ, màu của hy vọng. Em chọn ngồi lại chiếc ghế đá có chữ “Tình Yêu” trong khuôn viên nghĩa trang thuộc khu nhà tĩnh tâm của Dòng Fanxico tại Thủ Đức. Đọc lại những dòng nhật kí, nhìn lại khoảng thời gian đã qua. Hướng về phía những phần mộ, em thấy thân xác mình trong tương lai. Rồi một ngày nào đó em cũng sẽ nằm xuống, sẽ có một phần mộ khắc tên em. Bất giác em sợ! Không phải nỗi sợ về sự chết. Nhưng là nỗi sợ cho chính em khi còn sống. Em sợ mình sống mà như đã chết. Em sợ khi em đánh đổi một tình yêu nhỏ trái tim em không đủ lớn để yêu với một tình yêu lớn hơn.
Cầm trên tay đoạn lời Chúa: “ Đừng sợ, vì Ta đã chuộc con về. Đã gọi con bằng chính tên của con, con là của riêng Ta! Con có băng qua nước, Ta sẽ ở cùng con. Con có vượt qua sông cũng không bị nước cuốn. Con có đi trong lửa cũng không hề hấn gì. Ngọn lửa không thiêu rụi con đâu. Vì chính Ta là Đức Chúa, Đức Thánh của Israel, Đấng Cứu Độ con. Vì trước mắt ta, con thật quý giá, vốn được Ta chân trọng và thương mến. ( Is 43, 1-4. Nước mắt em bất giác rơi. Những giọt nước mắt hạnh phúc. Quả thật, Ngài đã chuộc em về, đã gọi em bằng chính tên của em. Ngước nhìn trời xanh lòng em tràn niềm hy vọng. Em tin màu xanh ấy sẽ che chở em, Ngài sẽ luôn bên em… Việc của em là bắt đầu học cách mở rộng trái tim để yêu hết mọi người.
Ơn gọi Hôn nhân hay ơn gọi Thánh hiến đều cao cả, nhưng Chúa đã dành cho em điều cao cả hơn. Vì Ngài yêu em. Em cũng đã chấp nhận hy sinh tình yêu nhỏ bé của riêng mình để mở lòng ra với một tình yêu lớn hơn. Dù sự hy sinh của em chẳng đáng gì so với những hy sinh và tình yêu bao la mà Ngài đã dành cho em, cho Anh, cho cả nhân loại. Và em biết, đang có rất nhiều bạn trẻ đã và sẽ hy sinh một tình yêu nhỏ để đến với tình yêu bao la ngoài kia như em và Anh đã làm…
Con đường phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng với ơn Chúa và thiện chí của mỗi người em tin Chúa sẽ làm những điều thật đẹp nơi cuộc đời mỗi người phải không Anh?
Khả Di
(Bài viết được tác giả gửi đến dongten.net)