GIÁO ĐIỂM CÁC THÁNH LÀO
Mùa giáng sinh trên vùng đất mới
Lễ Giáng Sinh, những ngày ở trên đường.
Tối 22 tôi lên xe từ Saigon đi Kontum, sáng 24 xuống Cam Lộ mừng lễ với bà con Vân Kiều, và sáng 25 lên xe qua Savannakhet, 11 giờ đêm tới Paksê.
Thế là mùa Giáng sinh năm nay, tôi được sinh ra trên vùng đất mới, bắt đầu những ngày học để trở thành người anh em Lào.
Tôi sẽ làm gì, và có thể làm được gì cho những ngưòi anh em xa lạ quanh mình trên vùng đất này?
Tôi muốn mở rộng vòng tay đón nhận tất cả, nhưng khi ngắm nhìn Hài Nhi trong máng cỏ, một trẻ thơ được ban tặng cho con người, tôi hiểu rằng, mình cũng phải để Chúa trao cho những nguời anh chị em kia, để từ đó mới biết cách đón nhận: sống cho con người, làm việc với con người, học ăn, học nói, học gói, học làm người, tay nắm tay, và rồi kể cho mọi người nghe câu chuyện Giêsu, Đấng đã sống đời làm người và làm con Thiên Chúa dưới mái nhà Nagiarét.
Suốt tuần bát nhật, tôi vẫn ngủ lại TGM, sáng đi tối về. Ngày 30.12, một ngày rất đặc biệt của giáo phận, 6.00 sáng, tôi theo xe TGM đi dự lễ truyền chức cho thày Sucsavat, người đầu tiên của địa phận Paksê chịu chức linh mục sau 36 năm giải phóng. Có tới gần 2.000 người từ khắp nước đổ về ngôi làng Khămpeng nhỏ bé, có cả một số linh mục và chủng sinh từ Kampuchia và Thái Lan qua cùng với sứ thần toà thánh. Trước lễ, tiến chức được dân làng đón rước từ gia đình về nhà thờ, đi đầu là kèn trống, rồi các bà các ông mặc lễ phục truyền thống, tiến chức ngồi vất vưởng trên xe bò có lọng che, kẻ kéo người đẩy trong tiếng reo hò, múa ca xướng đáp, thật hồn nhiên, vui lắm.
Vào thánh lễ, mọi người hòa chung bài ca nhập lễ. Giám Mục Vientiane hát hay và cũng hay hát, ngài liên tục đứng ra điều khiên cộng đoàn cùng hát và cầu nguyện. Thánh lễ không có giọng oanh vàng của ca đoàn, mọi người cùng cất cao lời kinh, khi trầm lắng đơn sơ tha thiết, lúc rộn rã vui tươi.
Sau thánh lễ là bữa tiệc mừng, tất cả đều được mời chung vui, không kể lớn bé già trẻ. Món ăn Lào đơn giản mà ngon: những đĩa thịt bằm, những tô thịt hầm, mọi người cứ thế đứng bốc ăn với nếp, đi tới mút cùng là món bún Lào cay ơi là cay.
Sáng mồng một, tân linh mục dâng lễ tạ ơn tại nhà thờ chính tòa. Cũng sáng mồng một, tôi sửa soạn hành trang về ở nhà mới.
Ngay tối hôm trước, tôi đã xin phép Đức Cha, Ngài cho tự do muốn ở lại hay đi tùy ý, chỉ dặn hãy sống lặng lẽ cho đến khi được mọi người chung quanh chấp nhận. Tới ở nhà mới, tôi gửi gắm tất cả trong tay Mẹ Thiên Chúa, như đã từng gửi gắm xin Mẹ Bao bọc che chở suốt 37 năm qua, kể từ ngày 1.1.70, ngày tuyên khấn lần đầu.
Mồng 1 tháng 1, ngày của Mẹ và của con, ngày đầu năm mới, ngày để con tim nhân loại được uốn nắn cho hòa bình, và tôi bắt đầu cuộc sống mới trong ngôi nhà này, bên dòng sông Sêđôn đang cạn dần vì nắng nóng.
Cùng sống và làm việc với tôi có 3 chàng trai trẻ Lào, anh lớn nhất 26 tuổi đã có vợ và 2 con, 2 người còn lại là 2 anh em, tuổi chưa tới đôi mươi. Ngoài ra còn có anh thợ mộc người Việt với xưởng mộc nho nhỏ. Công việc lúc này là dọn chỗ ở và sửa sang lại ngôi nhà thờ, một ngôi nhà tưởng như không cần thiết sau 32 năm cho mượn làm trường học và sau 3 năm bỏ phế hoang tàn.
Công việc đầu tiên là cho gỡ toàn bộ trần nhà, thay thế và bỏ bớt những cây bị mối ăn mà lại không cần thiết đối với một mái nhà ngói thay tôn. Bữa nay, 2 gian trần nhà đã đóng xong, cát đá gạch đổ sẵn đợi thợ xây đến ngăn phòng nhà ở, và nhà bếp, dưới sông vừa gắn máy bơm, bắt đầu trồng mấy cây xoài và sapôchê, lần đầu tiên trồng cây, cho mảnh đất hoang sơ mang màu xanh mới, tôi cẩn thận vun đắp và trao gửi nơi mỗi gốc cây một lời nguyện ước, lời kinh quen thuộc của đời thừa sai, vì biết rằng kẻ trồng người tưới không quan trọng, tất cả dựa cậy vào Đấng cho nó mọc lên.
Vâng, Giáo điểm là thế, tất cả dựa cậy vào quyền năng của Đấng làm nảy sinh hoa trái hôm nay và mai sau, CHO VINH DANH CHÚA HƠN.