Lời hứa ghép tim

Chúa Giê-su làm gì để chữa lành cho ông Phê-rô?

Bước lên bờ, các ông nhìn thấy có sẵn than hồng với cá đặt ở trên và có cả bánh nữa”. So với cảnh trong sân dinh thượng tế: “Vì trời lạnh, các đầy tớ và thuộc hạ đốt than và đứng sưởi ở đó; ông Phê-rô cũng đứng sưởi với họ.” Than hồng đêm ấy là của những kẻ đang tìm giết Chúa Giê-su và ông Phê-rô đã rơi vào như con thiêu thân. Than hồng hôm nay là của chính Chúa Giê-su đốt lên, có bánh có cá để dọn bữa cho các môn đệ đã vất vả suốt đêm với lưới với thuyền trên sóng nước. Dù sao thì than hồng vẫn nhắc ông nhớ than hồng và những gì đã xảy ra bên đống than hồng đêm ấy. Chúa Giê-su làm như chẳng hề có than hồng nảo khác ngoài than hồng Chúa đốt lên cho các ông sáng nay, chờ các ông đem cá vô nướng: “Đem ít cá mới bắt được tới đây!” Ông Phê-rô thản nhiên trở lại vai người chủ thuyền: “Ông Si-mon Phê-rô lên thuyền rồi  rồi kéo lưới vào bờ…”. Sau khi các ông đã sung sướng đếm từng con cá bỏ vô thùng chứa, Chúa mời: “Anh em đến mà ăn”.

Bữa ăn hôm đó chắc phải vui lắm vì chưa bao giờ các ông bắt được nhiều cá như thế. Không biết các ông đã nói những gì, nhưng có một điều ai cũng nghĩ trong lòng mà không ai nói ra: “Không ai trong các môn đệ dám hỏi: “Ông là ai?” ví các ông biết rằng đó là Chúa. Cử chỉ của Chúa nhắc các ông nhớ lại bữa ăn Chúa đãi cả đám đông trên núi ở bên kia hồ (Ga 6,1-16): cũng chỉ có bánh và cá, và cũng chính tay Chúa cầm bánh, cầm cá chia cho đám đông. Nhưng hồi kết thúc thì hoàn toàn khác. Hôm ấy đám đông toan bắt Chúa đem đi tôn làm vua, nên Chúa xua các môn đệ xuống thuyền còn Chúa lên núi một mình cầu nguyện. Hôm nay câu chuyện sau bữa ăn dành cho ông Phê-rô: Chúa chữa lành và trao nhiệm vụ mục tử cho ông.

Tiến trình chữa lành đã bắt đầu từ khi ông Phê-rô nhận ra mình trần truồng trước mặt Chúa, như A-đam – Eva. Ông nhảy xuống biển, bỏ thuyền và lưới đầy cá cho các bạn. Chi tiết này cũng làm ta liên tưởng tới chuyện ông Gio-na: ông nhận mình là kẻ phạm tội gây ra sóng gió, ông yêu cầu người ta quăng ông xuống biển để sóng yên biển lặng cho mọi người được an toàn. Chúa đã nướng bánh và cá rồi nhưng vẫn bảo đem ít cá mới bắt được lại đây. Đó là cách tế nhị đưa ông Phê-rô trở lại vai trò chủ thuyền và người điều khiển chuyến đi đánh cá, bày tỏ lòng tin tưởng và khích lệ ông. Chúa lại đi xa hơn một bước, cho ông thấy rằng chính khi ông đã nhận ra mình “trần truồng” và chẳng có gì che thân ngoài lòng nhân lành của Chúa, thì Chúa có thể trao cho ông trách nhiệm lớn nhất. Hồi các ông đi theo Chúa thì cuộc tranh luận dai dẳng giữa các ông cho đến tận bữa Tiệc Ly vẫn là “ngôi thứ”, ai là nhân vật số một sau Chúa Giê-su. Chúa đã trả lời “Nếu ai không trở lại và nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời” (Mt 18,3). Trong cuộc đối thoại sau bữa ăn, ông Phê-rô đã thật sự nên như trẻ nhỏ (x.Tv 131): trần truồng, chẳng còn dựa vào đâu ngoài lòng nhân lành và sự thông biết vô cùng của Chúa : “Lạy Chúa, Chúa biết con yêu mến Chúa”; “Lạy Chúa, Chúa biết rõ mọi sự, Chúa biết con yêu mến Chúa” (x. Tv 139). Đêm trong phòng tiệc ly ông thách thức mọi người: “Dù tụi nó có bỏ Thầy hết thì con đây không bao giờ”; “con sẵn sàng thí mạng con vì Thầy”. Cũng ngay đêm ấy, bên đống than hồng của bọn tôi tớ, ba lần ông chối không biết Giê-su là ai, không có liên quan gì tới Giê-su đang bị trói đứng kia. Hôm nay thì ba lần ông tuyên xưng: “Chúa biết, Chúa biết, Chúa biết mọi sự”. Chúa hỏi là để tạo dịp cho ông tuyên xưng. Chúa hỏi đủ ba lần để nhắc là ông đã chối đủ ba lần như Chúa đã báo trước. Mỗi lần ông tuyên xưng “Chúa biết” thì Chúa nhắc lại lời trao nhiệm vụ cho ông. Sau khi ông tuyên xưng “Chúa biết rõ mọi sự” thì Chúa tiết lộ cho ông biết cả “tương lai của ông”: “Khi anh đã về già,, anh sẽ phải dang tay ra cho người khác thắt lưng và dẫn anh đến nơi anh chẳng muốn”. Người nói vậy, có ý ám chỉ ông sẽ phải chết cách nào để tôn vinh Thiên Chúa.Thế rồi người bảo ông: “Hãy theo Thầy”.

Cuộc đại phẫu ghép tim cho ông Phê-rô diễn ra trên bờ biển, trước mặt anh em. Khi ông Phê-rô đứng dạy với quả tim mới thì Chúa gọi ông lần thứ hai: “Hãy theo Thầy”. Nhưng trước đó Chúa không quên nhắc cho ông rằng Chúa vẫn ghi nhận lời hứa của ông trước khi thay tim: “Con sẵn sàng thí mạng con vì Thầy”. Với trái tim cũ của ông thì ông không giữ nổi lời hứa. Với trái tim mới thì chắc chắn ông giữ được lời hứa. Nhưng Chúa thay đổi “đối tượng”: Chúa đã chết cho ông rồi, đâu cần ông chết cho Chúa nữa. Nhưng Chúa lại vẫn cần đến cái mạng cuả ông. Làm mục tử chăn dắt đoàn chiên của Chúa thì ông sẽ phải theo Chúa đến chỗ hiến mạng sống vì đoàn chiên như Chúa, “để tôn vinh Thiên Chúa”.

Kiểm tra tương tự

Giáng Sinh trong Nghệ Thuật – Chúa Giêsu sinh ra tại Bêlem

Các mục đồng thờ lạy Chúa (1622). Hoạ Sĩ Gerrit van Honthorst (1592-1656). Tranh được …

Mến Yêu Hằng Ngày, 23-12-2024

MẾN YÊU HẰNG NGÀY Thứ 2, 23-12-2024 (Lc 1,57-66) Tới ngày mãn nguyệt khai hoa, …

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *