- “Thầy ơi! Suốt cả tháng qua, con “thèm” nhà thờ quá!”
Đó là câu nói của một phụ nữ đã bộc bạch cùng tôi trong chuyến tông đồ vừa qua. Xuất thân là con nhà nông, chân lấm tay bùn đã quen. Sau đợt mưa lũ và đại dịch Covid 19, công việc ở quê khó khăn hơn, đầu ra đầu vào đều khó cả. Trong khi còn người chồng đang bị bệnh ở nhà, với mấy đứa con đang tuổi ăn tuổi học, chị không cầm lòng đặng, đành khăn gói lên Sài Gòn kiếm việc. Công việc hiện tại của chị là giúp việc nhà cho một gia đình thuộc chung cư ở quận 2, với lượng việc vừa phải với sức khỏe của chị, thêm người chủ hiền lành, tốt bụng, nên chị đã gửi về gia đình tháng lương đầu tiên của mình. Niềm vui thể hiện trên khuôn mặt chị vì số tiền lương này còn nhiều hơn số tiền mà anh chị quần quật làm ở quê trong mấy tháng. Cầm tiền ra bưu điện gửi về nhà cho chồng với các con, chị rơi nước mắt.
Vốn là một người phụ nữ đạo đức, hết lòng yêu mến và tin tưởng vào Thiên Chúa. Hồi ở quê, nhà gần nhà thờ nên chị đi lễ mỗi ngày. Dù công việc đồng nương lắm bận vất vả, nhưng chị luôn dành buổi chiều để đến nhà thờ tham dự Thánh Lễ. Chị tâm sự rằng đây là thói quen mà ngay từ nhỏ ba mẹ đã làm, rồi ông bà dắt chị cùng tới nhà thờ. Dần dà từ thói quen, lớn lên có hiểu biết, được học giáo lý, có gia đình và bương chải với khó khăn của cuộc sống, chị chuyển từ thói quen sang niềm tin cách mạnh mẽ vô cùng. Chị tin Chúa trong mọi hoàn cảnh của đời mình, dù lúc vui hay buồn, lúc khó hay dễ, mọi sự phó thác vào bàn tay quan phòng của Thiên Chúa. Chính vì thế, chị cũng tin cuộc rời quê lần này lên Sài Gòn tìm việc cũng nằm trong sự quan phòng của Thiên Chúa.
- “Thầy biết không! Mấy tháng dịch Covid 19 tràn về lần thứ hai, phải dự Thánh Lễ trực tuyến, con dự lễ lần nào cũng khóc. Khao khát được rước Mình Thánh Chúa mà chỉ có thể lãnh nhận cách thiêng liêng thôi thầy ơi! Rồi đợt dịch tạm lắng, con phải rời quê lên Sài Gòn, một lần nữa lạ nước lạ cái, muốn tìm nhà thờ dự lễ mà tận hôm nay mới tìm được. Con mừng quá!”.
Tâm sự về nỗi khao khát đến với Chúa của mình, chị tâm sự:
- “Đối với con, Chúa là trên hết! Ngay cả đời có khó nghèo, lận đận cách mấy, nhưng con tin Chúa vẫn thương và đồng hành với con. Có cha mẹ nào mà bỏ con cái mình phải không thầy? Con chắc Chúa thấy hết những khốn đốn của gia đình và cuộc đời con, và con cũng tin Chúa có cách quan phòng riêng của Người. Chẳng có gì phải tuyệt vọng cả”.
Tâm tư của chị còn tuyệt vời hơn cả khi thốt lên:
- “Thầy biết không! Bắt con xa nhà, xa chồng, xa con, từ từ thì con cũng chịu được. Nhưng không đi nhà thờ được thì buồn chán lắm thầy ơi!”
Tôi phân vân hỏi vì sao, chẳng lẽ chị đặt gia đình vào một vị trí thấp bé, chị giải thích:
- “Đi làm mướn, như thầy biết đó, chẳng phải hạnh phúc, trọn vẹn như suy nghĩ. Nhiều khi nhớ nhà, nghĩ cảnh chồng bệnh, nghĩ con cái nheo nhóc con rớt nước mắt. Rồi mỗi lúc con tới nhà thờ, con tâm sự với Chúa mọi sự. Người nghe con và tiếp tục tăng sức để con trọn vẹn vai trò người vợ, người mẹ trong gia đình. Vì thế, giờ khi lên Sài Gòn, con thèm tới nhà thờ, để nói với Chúa nỗi nhớ chồng, nhớ con và nỗi lo lắng của bản thân. Dù xa nhà nhưng thực ra vẫn ở cạnh chồng và con trong lời cầu nguyện.”
Kể về hành trình tìm được nhà thờ để đi lễ, chị kể trong niềm vui không thể tả được:
- “Buổi chiều, sau khi hoàn tất hết việc nhà, con trình bày với cô chủ về niềm tin và khao khát đi nhà thờ. Cô chủ là người ngoại đạo, nhưng cô cho phép con đi tìm nhà thờ đi lễ. Con dành cả tháng đầu lặn lội hết chỗ này tới chỗ khác để hỏi người ta gần đây có nhà thờ nào không? Thế là theo lời chỉ dẫn, con bắt xe grab quanh quẩn và tìm được nhà thờ này. Bữa nay là Thánh Lễ đầu tiên của con ở đất Sài Gòn này. Con vui quá!”.
Chị vừa dứt tiếng, chuông thứ hai reo lên. Chị ngó đồng hồ, còn hai mươi phút nữa mới tới giờ lễ, chị từ giã tôi để vào nhà thờ cầu nguyện. Hôm nay sẽ là Thánh Lễ xa quê đầu tiên của chị ở đất Sài Gòn, hôm nay cũng có nhiều tâm tình chị sẽ nói với Chúa về gia đình, bản thân mình. Hôm nay chị cũng có được hạnh phúc lớn lao vì sẽ được ngồi trong bầu không khí ấm cúng của cộng đoàn dân Chúa và tham dự Thánh Lễ. Chị muốn gặp cha xứ xưng tội để xứng đáng rước Chúa vào lòng mình. Chị xúc động quá mà hai mắt đỏ hoe trong suốt cuộc trò chuyện. Nỗi “thèm”… nhà thờ của Chị hôm nay đã được đáp ứng rồi.
- “Thôi con lên nhà thờ nha thầy! Chào thầy nhé!”
Dáng người phụ nữ nhỏ nhắn, tóc cột gọn, bước chân reo vui với tâm hồn sốt sắng. Nhìn chị bước lên bậc thang dẫn vào nhà thờ, mà tôi nhận thấy qua cuộc nói chuyện, chị đã để lại trong tôi điều gì đó…
Little Stream