ĐỨC CHÚA GIÊSU
Quyển Chi Thất
Giêsu Hội Sĩ Giê-rô-ni-mô Mai-ô-ri-ca thuật
[viết bằng chữ Nôm, cách nay khoảng 400 năm]
Giảng Sự Thương Khó Đức Chúa Giêsu.
Đoạn Thứ Bốn
Giảng khi Đức Chúa Giê-su truyền phép San-ti-si-mô Sa-ca-ra-men-tô.
[Chúa Giêsu lập Bí Tích Thánh Thể]
Đoạn này các thánh Sê-ra-phim là Đấng hay kính mến Đức Chúa Trời thì chép mà truyền cho thiên hạ thậm phải. Vì trong đoạn này nói những sự Cha rất nhân khi rình sinh thì, thì lối cho con. Song le ơn trọng làm vậy Cha chẳng có lối cho đấng thánh thiên thần, một lối cho loài người ta. Vậy người ta phải biết nghĩa Cha cực lành yêu mình dường ấy mà chớ.
Ấy vậy, khi quân dữ trông thằng Giu-đa đến mà bắt Đức Chúa Giê-su, thì cũng một đêm ấy Người toan làm phúc cho người ta hơn khi trước. Khi nó toan giết Đức Chúa Giê-su mà chẳng cho ở thế gian nữa, thì Người toan chước cho được ở cùng người ta cho đến hết đời.
Khi đầy tớ còn ăn bữa tối, ăn thịt chiên lễ đoạn, thì Đức Chúa Giê-su làm bảy sự này:
Thứ nhất, trước hết cầm một cái bánh, lấy bột tri-cô mà làm, Người cầm bánh làm vậy cho ta được biết mọi phép lạ Đức Chúa Cha để ở tay con, cùng cầm bánh ấy cho ta được suy như của cha mẹ chia cho con ăn, vì những công nghiệp Đức Chúa Giê-su tóm lại làm một, cùng ở trong của trọng ấy để mà nuôi linh hồn ta cho đủ.
Thứ hai, Đức Chúa Giê-su ngửa mặt lên cho ta được biết bánh ấy chẳng phải của thế gian đâu, là của trọng hơn mọi trời, mà ai muốn chịu cho nên, thì phải có lòng mến sự trên trời, chẳng khá để lòng dính sự hèn dưới thế gian này.
Thứ ba, đội ơn Đức Chúa Cha vì phúc trao ở tay con chia cho linh hồn người ta được sức mạnh, cùng dạy ta khi chịu Cô-mô-nhong [rước lễ] phải có lòng đội ơn vì sự cực trọng làm vậy.
Thứ bốn, Đức Chúa Giê-su làm phép trên bánh ấy như ta làm dấu Câu-rút [dấu Thánh giá] xin cho được mọi sự lành, vì chưng phép Đức Chúa Giê-su toan làm là sự rất mầu nhiệm, trí các thiên thần chẳng thông, loài người ta suy chẳng đến.
Thứ năm, chia một bánh ấy ra làm mười ba phần, để cho mình cùng mười hai đầy tớ ăn cùng làm một, chẳng có lấy nhiều bánh khác mà chia ra, cho ta được biết, ai muốn chịu phép ấy cho nên thì phải ở một lòng cùng nhau, chẳng khá theo ý riêng mà hờn ghét nhau. Cùng có ý khác là kẻ chịu Cô-mô-nhong phải lấy trí mà suy sự mầu nhiệm Đức Chúa Trời xuống cho, như kẻ vẽ của gì ăn thì làm nhiều phần cho dễ ăn. Vậy chẳng khá chịu Cô-mô-nhong không, mà chẳng có suy lẽ gì như ăn lót của gì. Vậy phải ngắm cùng suy cho lâu thì mới chịu nên.
Thứ sáu, Đức Chúa Giê-su phán lời sâu nhiệm có phép sửa tính vật rằng: “Này là Mình Tao”. Bỗng chốc bánh ấy mất tính bánh, chẳng còn bánh thật nữa, nên lót cả và mình Đức Chúa Giê-su.
Thứ bảy, trao cho đầy tớ một người một phần bánh khi trước ấy mà đã nên thịt mình, rằng: “Cất lấy mà ăn”. Đầy tớ chịu được ơn trọng làm vậy, trí liền sáng láng, lòng mến Đức Chúa Trời cùng được nhiều phúc khác thì chẳng có khi đừng đội ơn Đức Chúa Giê-su, vì thấy kẻ mọn chẳng có công gì mà yêu dường ấy thì chảy nước mắt ra ròng ròng, thí dụ như nước biển tràn ra ngoài, vì sức mình chịu chẳng được phép trọng làm vậy.
Một thằng Giu-đa cùng chịu như kẻ khác. Song le, bởi có tội lỗi chẳng chịu sự gì lành, lại thêm tội nữa. Đức Chúa vào lòng nó cùng khuyên sự lành, vì lửa ở đâu thì cháy đấy. Vậy Mình Đức Chúa Giê-su như lửa thật muốn soi sáng cùng đốt tội trong lòng thằng Giu-đa. Song le, lòng nó cứng hơn sắt chẳng chịu ơn Thầy rất khoan rất nhân xuống cho.
Đoạn Đức Chúa Giê-su lấy một chén bạc có nước trái nho rằng: “Này Máu Tao, ít nữa đổ ra vì bay cùng nhiều người nữa cho được khỏi tội. Bay hãy uống lấy”. Bỗng chốc, nước nho ấy vâng lời Chúa có phép vô cùng, liền nên Máu thật Đức Chúa Giê-su, mà đầy tớ uống lấy.
Khi làm phép ấy chẳng rằng: “Máu Tao chảy xuống là một khi một hạt” [Chúa không nói: “Máu Thầy chảy xuống từng giọt”], rằng “Máu đổ ra vì bay” [mà nói rằng: “Máu Thầy đổ ra…”]. Cho ta được hay, lòng Đức Chúa Giê-su rộng rãi lắm, đổ Máu mình ra như đổ nước trong chĩnh vậy. Song le, chớ nghĩ là đổ một hạt mà thôi, chẳng còn chữa lấy tội người ta nữa làm chi [đừng nghĩ nếu chỉ đổ một giọt máu thì không đủ xoá tội con người được]. Dù một hạt Máu Thánh Đức Chúa Giê-su cùng có phép chữa được muôn loài muôn đời, huống lọ là hết Máu Thánh chẳng có phép chữa được ru?
Lưu ý: Bài viết là trích đoạn của tài liệu cổ viết bằng chữ Nôm, cách nay khoảng 400 năm. Thời đó các nhà truyền giáo nước ngoài phải cố sức học tiếng Việt để soạn giảng bằng tiếng Việt. Các vị ấy đã soạn dựa theo văn chương ngày xưa nên có nhiều từ ngữ khá xa lạ và “nghe không quen tai” với thời đại chúng ta hôm nay.