Sau môn thi cuối cùng của kì 2 năm ba đại học, tôi háo hức trở về quê. Tôi mong được trở về quê, chỉ cần là về quê thôi nghe xong đã ấm lòng. Tôi được về bên gia đình, ngủ trọn trong vòng tay ấm áp của bố mẹ những ngày hè ruổi rong. Tôi về bên những anh chị em người đồng bào Hmông, sống chung, sống cùng và sống với họ. Rồi tôi lại trở về nơi lưu xá-ngôi nhà thứ hai của tôi ở quãng đời thanh xuân. Những “cái về” nối tiếp nhau đong đầy yêu thương nơi tôi, tiếp thêm sức sống mới cho tôi.
Về – kéo tôi rời xa những dự tính tầm thường nơi con người, nhấc tôi lên khỏi những ảo vọng, nó làm chùn bước chân tôi lại với những rủ rê du ngoạn. Về – nó cho tôi cảm giác được về bên một ai đó ấm áp, về một chốn nào đó được bao bọc, về nơi quây quần chan hòa thân thương. Đã hơn một năm sau đại dịch Covid bùng phát dữ dội và tang thương, dịp về ở nhà những tháng ngày dịch giã đã cho tôi nhận ra sự lao nhọc của bố mẹ nơi quê nhà, cho tôi nhận ra sự bé nhỏ của mình nơi gia đình, cho tôi sống đủ đầy những giây phút nồng ấm yêu thương mà khi dời đi lại chan đầy nước mắt. Đã qua mấy tháng tôi rời khỏi những anh chị em đồng bào Hmông mà lần về ấy tôi được bản làng ôm trọn tôi với suối nguồn, với núi rừng, với niềm tin và quyện với con người của họ. Sau những tháng ngày hè rong ruổi, tôi trở về lưu xá, được ở bên các chị em. Về – là động từ gói trọn tất cả niềm thương, nỗi nhớ để con người được sống dậy.
Năm học 2022-2023 là năm học cuối cùng trên chặng đường đại học của tôi. Mỗi lần về đều cho tôi một cảm giác, về quê, về nhà, về lại Sài Gòn, về lại lưu xá, về lại sinh viên cụm… Những chữ về luôn làm lòng tôi bấn lên một điều gì đó sống động, những khung cảnh, những tiếng hát thánh thót những âm thanh cử điệu nhộn nhịp trong hội trường, bao tiếng cười nói vang cả một góc trời nơi sân học viện đầy nắng và gió. Nó cho tôi về với sinh viện cụm – nơi nối kết những người trẻ với nhau để thăng tiến trong đời sống đức tin và tâm thể. Về được gặp nhau trực tiếp sau một năm nhìn nhau qua màn hình laptop, điện thoại. Về được gói trọn nhau trong tình Chúa, tình người. Về được ngồi bên nhau kể cho nhau những tháng hè đầy thú vị. Tìm về nhau để ngày sau hết còn được về bên Chúa…
Tôi ngồi đó, mang nhiều dòng tâm sự.
Viết miên man thả vào khung trời
Những nỗi niềm mộng mị xa vời.
Viết vào dòng người đang vội bước
Những niềm riêng nơi bao người ước.
Là những ngày về sao không thể
Là những lần hẹn sao cứ lỡ
Là những giây phút có dòng lệ
Là những khoảng khắc ngồi cùng lau
Là những thương đau trong chia lìa
Được về yên nghỉ nơi Đất Mẹ.
Tôi vẫn ngồi đó, viết cho đời
Những cảnh hội ngộ, cảnh lìa xa
Là cuốn nhật kí thật sống động
Cho người người được vẹn yêu thương…
Anh Jena
(Cảm hứng từ bài giảng trong Thánh lễ khai giảng sinh viên cụm Thủ Đức với chủ đề “Về”)
(Bài viết được tác giả gửi đến dongten.net)