Vợ chồng ly dị đã 25 năm. Chị một nách 2 con nhỏ dại, 25 năm vất vả vì con, đến khi cả hai đã có thể tự lập, nên vợ nên chồng, thì chị lại thân cô thế cô giữa lúc tuổi đời xế bóng.
Hai ngàn năm trước thánh gia Nagiaret cũng rơi vào một hoàn cảnh tương tự : Năm đó trong nhà không còn bóng thánh Giuse trụ cột gia đình, chỉ còn Mẹ và Con. Thế nhưng khi cậu con trai Giêsu vừa tròn 30 tuổi thì cũng đã chia tay Mẹ cất bước lên đường, theo tiếng gọi thầm kín từ trời cao, để Mẹ ở nhà một thân cô quạnh.
Cái buổi chia tay đầy lưu luyến, con lên đường chẳng có gì dằn túi đã đành, mà mẹ ở nhà rồi ra cũng chỉ bữa đói bữa no.
Bài ca chúc tụng của Mẹ đã được cất lên hơn 30 năm trước tiếp tục dệt nên giai điệu cuộc sống của Mẹ và con trong cảnh kẻ ở người đi; lời nguyện cầu xin vâng ý Cha ngày con cất tiếng khóc đầu đời được Mẹ quấn tã đặt nằm trong máng cỏ giờ kết thành lời kinh hiến tế và chúc tụng.
Tấm lòng của mẹ, mẹ nào cũng vậy, hết tình vì con, để con đi trọn đường trần, theo cách con đã chọn, để con hoàn tất cuộc đời, bằng chính ước vọng của con, trong quyền năng của Thiên Chúa trời đất.
Đường con đi, đường Giêsu, đường của Con Thiên Chúa làm người,
Đường của 2 con, đường bước theo Giêsu, đường là người làm con Thiên Chúa.
Một cuộc trùng khớp lạ kỳ giữa hai cảnh đời, thời gian cách biệt nhưng chung một không gian, ở đó Thiên Chúa là tất cả, ở đó ý muốn của Thiên Chúa được phác thảo và giãi bầy ngang qua từng phút giây, trong cảnh đời của mẹ và con.
Giêsu người con yêu dấu của Thiên Chúa Cha đã làm gì khi chia tay Mẹ :
Người đã đến sông Gio-đan xin nhận phép rửa sám hối. Trong giờ ấy, Thần Khí Chúa bay lượn trên nước. Chúa Cha cúi xuống ôm ấp Ngôi Con trong vòng tay trìu mến : “Con là con của Cha”. Giữa tiếng reo vui của cuộc tạo dựng mới, một nhân loại mới được sinh ra trong quyền năng của Ba Ngôi Thiên Chúa, để ngôi Con bước vào hành trình cứu độ, hành trình của Con Thiên Chúa làm người, cho con người được dự phần vào cuộc sống làm con Thiên Chúa.
Từ nay, với Giêsu và trong Giêsu, con cái Thiên Chúa có thể đương đầu với Satan, tên cám dỗ đã dùng tiền bạc, danh vọng, dẫn con người đến kiêu ngạo và bất phục tùng.
Thế còn 2 người con trai và con gái của mẹ? Cả hai đã lập gia đình, có nhà riêng, có cuộc sống riêng, tiếp tục bước đường giống như mẹ trước đây thôi: sinh con, và ra sức làm việc để nuôi con lớn khôn.
Giờ đây, một mình coi như lẻ bóng, chị nghĩ về các con của chị, có cái gì cay cay nơi khoé mắt. Chị nghĩ về mẹ cha của mình, từ lâu cách biệt.
Chuyện gì phải đến sẽ đến, cũng như những gì phải qua, đã qua đi.
Chị cũng có người bạn đời, nhưng lại không đi với chị suốt đời: Chuyện diễn ra đã 25 năm rồi mà vẫn cứ như thể hôm qua, để chị một mình canh cánh nuôi con. Hai con của chị nay đã trên dưới 30 tuổi rồi, như những cánh chim cũng phải vỗ cánh bay xa để xây tổ mới…
Chuyện đời của chị, nhiều éo le, nhưng sánh sao được với chuyện diễn ra cách đây hai ngàn năm,
Giêsu con của Mẹ lên đường loan báo Tin Mừng đã 3 năm, Mẹ ở nhà dõi theo Con từng bước: Mẹ đã nghe nhiều chuyện đẹp của Con, nhưng cũng không ít những lời đồn đại : bảo rằng con bà điên thật rồi, bảo rằng con bà dùng tướng quỉ mà trừ quỉ, bảo rằng người ta muốn giết con bà vì những lời nói phạm thượng. Mẹ tất tả chạy đi thăm Con cho rõ nguồn cơn. Đến khi gặp mặt, nghe Con nhắc lại : “Ai là mẹ tôi, là anh em tôi, Mẹ và anh em tôi là những nguuời lắng nghe lời Thiên Chúa” – “Mẹ ơi, mẹ nghe làm gì những lời người ta nói, xin Mẹ hãy ghi nhớ những lời Thiên Chúa đã nói về Con của Mẹ, Mẹ nhé!
Thế rồi lễ Vượt Qua năm đó, như thường lệ, Mẹ lên Giêrusalem dự lễ, không ngờ đây lại là cuộc Vượt Qua của chính Con Mẹ, và Mẹ đã theo Con trên đường tiến lên ngọn đồi sọ…để cuối cùng chia tay Con ngay dười chân thập giá.
Trên thập giá, khi con lâm cơn hấp hối cũng là lúc Con nhìn thấy Mẹ, đã xin Mẹ nhận lấy môn đệ Gioan làm con của Mẹ, xin Mẹ nhận lấy tất cả các đao phủ hôm nay đã hành hình Con, sẽ trở nên môn đệ của Con, làm con của Mẹ.
Và Mẹ đã mở rộng tấm lòng, ôm ấp từng người môn đệ của Con qua mọi thời đại, gọi tất cả là con của Mẹ.
Một chuyện tình đẹp của Mẹ và Con, chuyện diễn ra suốt hai ngàn năm qua và mãi về sau, làm thành chuyện giữa Mẹ và các con, làm nên “lòng mẹ” cho mọi bà mẹ, một tấm lòng luôn được trải rộng, không chỉ gói gọn trong gia đình, mà còn sưởi ấm bao cõi lòng cô quạnh.
Trở lại bước đường đời của người mẹ đã luống tuổi, vẫn có thế đi làm đều đặn. Con trai con gái chị đều có cuộc sống riêng. Thế nhưng hôm nay khi kề cận bên gối Mẹ Maria dịu hiền, để Mẹ dẫn vào chính cảnh đời của Mẹ : từ ngày chia tay Con lên đường cho tới cuộc chia ly trên thập giá. Chị đã hiểu được rằng, tình yêu vượt quá mọi lý lẽ. Cuộc sống có quá nhiều nghịch lý, nhưng chị đã biết đón nhận như một phần lịch sử của đời mình để có thể đi tiếp. Không cam chịu một cách thụ động, nhưng chủ động, can đảm và vững vàng bước tới, để cho trái tim mình tan hoà trong tấm lòng của Mẹ, và hiểu thế nào là làm mẹ.
Mẹ Maria luôn có mặt bên con cái qua mọi thời trên bước đường loan báo Tin Mừng, chị cũng đã lên đường trong vòng tay của Mẹ, cùng với các anh chị em đang trên đường tìm đến với bà con lương dân, những bước chân âm thầm của chị hoà quyện với bước chân của các anh chị em trong các các cánh đồng truyền giáo, chung sức chung lòng trên những vùng đất xa xôi hiu hắt.
Trở thành bạn đường giữa những người bạn đường của Chúa Giêsu hôm nay,
Cùng với các anh chị em trên đường, chị đã bắt gặp xóm trọ điêu tàn vì mất việc làm; những gia đình công nhân mặt hốc hác; bầy em bé khát sữa mẹ.
Chị đã khóc, tiếng khóc của lòng mẹ, làm tan chảy những con tim dửng dưng vô tình, để mọi người trong xã hội học biết cách sinh thành, trở thành nơi hứa hẹn của sự sống.
Có những thực tế trong cuộc đời chỉ có thể nhìn thấy bằng đôi mắt đẫm lệ.
Từ trong căn nhà nhỏ, chị đã âm thầm gieo bước.
Chị đã đau nỗi đau của lòng mẹ khi thấy một đứa trẻ đang đói, khi đứng trước một đứa trẻ lang thang trên đường phố, một đứa trẻ vô gia cư, bị bỏ rơi, trước những bạn trẻ đang ở trong hoàn cảnh bi thảm.
Thế nhưng, thật lạ lùng!
Khi học với Mẹ Maria, để cho lòng thuơng xót Thiên Chúa làm trào dâng trong trái tim chị niềm cảm thương trước những khổ đau nhân loại.
Thì trong nước mắt của chị lại ngầm chứa bao niềm vui,…
Những giọt nước mắt chứa chan hy vọng tuôn trào từ trái tim của lòng mẹ đến trái tim của từng người con đang được hồi sinh trong vòng tay của mẹ.
Đặc biệt vợ chồng của người con trai bao năm hiếm muộn.
Những giọt nước mắt cùng với lòng cậy trông và lời khẩn nguyện tha thiết của chị đã thấu tòa Thiên Chúa” (x.Cv 10,4), và Chúa đã thương nhận lời : Ngày 21.07.2023 vừa qua, một bé trai chào đời trong riêng reo vui của cả gia đình và bà con họ hàng, cháu đích tôn của chị.
Đa-minh Trần Văn Tân, SJ.