Chúa vô hình hiện hữu trong đời sống của con, Chúa ở cùng con

(Hành trình đức tin của người ngoại đạo theo đạo và chính thức trở thành Một Ki-Tô Hữu)

prinprintsgraphic

Lạy Chúa Thánh Thần! Xin Ngài hãy đến giúp con và cùng viết với con bài viết này, nhằm để chia sẻ kinh nghiệm đức tin cho lớp học Kinh Lạy Cha nơi học viện Dòng Tên, là Nhà Dòng mà con rất yêu dấu. Con Tạ Ơn Chúa Thánh Thần.

Mỗi người sinh ra trên đời này đều có một con đường để đi, dẫu là đường đời hay đường đạo, sự xuyên suốt từ lúc khởi điểm đến cứu cánh là cả một hành trình, cần phải có thời gian mà ta thinh lặng ngoảnh nhìn lại, để tự rút ra bài học làm hành trang cho cuộc đời về nhân bản và tâm linh.

Con là người ngoại giáo, xuất thân trong một gia đình lao động nghèo, đông anh em, sau khi tốt nghiệp chương trình học, con lập gia đình với người có đạo năm 1986 (lúc này con 26 tuổi), con đồng ý theo đạo chồng và hành trang con biết được Chúa trải qua 6 tháng học giáo lý hôn nhân- rồi rửa tội- thêm sức như bao nhiêu người theo đạo, thời gian trôi qua, trôi qua từng ngày, con vẫn trung thành với bài hát “Lạy Chúa! Con người ngoại đạo nhưng con tin có Chúa ngự trên cao” đối với con như thế là đủ.

Sau khi chịu các phép bí tích ấy, con lặng lẽ với danh phận là người đạo theo, là tân tòng … qua năm tháng con cũng sống như một người có đạo, nhưng trong con chỉ là những lề luật. Phải đi lễ hàng tuần vào ngày Chủ nhật, nếu không sợ mắc tội trọng, rồi phải xưng tội … Còn những ngày lễ khác hầu như là không, con không biết gì hơn là cứ im lặng đứng cạnh “người ấy của con” mỗi khi đi lễ, không quan tâm lắng nghe Cha nói gì, mọi người chung quanh con đều đáp lại Amen, riêng con thì không (bởi vì con có nghe gì đâu mà đáp lại), ra về cũng chẳng muốn đón nhận “Bình an của Chúa ở cùng anh chị em” xuất phát từ nơi Cha ở phần cuối lễ. Rước lễ, cũng chỉ là một lề luật hình thức, con phải làm như mọi người thôi. Cuộc đời của một người có đạo như con là thế đấy.

Bây giờ con nghĩ lại, con rùng mình bởi sự hờ hững, vô tâm của con hết sức là quá lớn, là kinh khủng đến mức tàn nhẫn với công trình Cứu Chuộc của Chúa, thế mà Chúa vẫn chờ, vẫn đợi, đợi ngày con trở về, một sự kiên nhẫn bởi một tình thương cao cả, yêu đến tột cùng của Ngài, dẫn đến một ngày, cho đến một ngày Chúa không thể để mất con, một sự hư mất do con không biết Chúa.

Cho đến ngày con về hưu là tháng 6 năm 2015, con có tự nhủ với lòng: “Thôi thì việc đời công danh sự nghiệp đã dứt, bao nhiêu năm lăn lộn để cơm áo gạo tiền, thế là đủ” gác kiếm lại đi tìm một hội đoàn nào đó mà tham gia, để ít ra cũng được mọi người công nhận mình là người công giáo. Thế là con tham gia ở một nhóm Kinh Thánh Cầu Nguyện của một giáo xứ, trong khi tham gia con vẫn cầu nguyện với Chúa hàng đêm “Chúa ơi! Xin Chúa hãy cho con hiểu biết nhiều về Chúa, để con thật sự yêu mến Ngài như một tín hữu”. Sở dĩ con có sự cầu nguyện này bởi vì trong lòng con chưa có một tâm tình Mến Chúa, con rất lạnh lùng khi thấy mọi người ca tụng Chúa.

Bởi từ ngày theo đạo (chính xác hơn là theo đạo chồng, vì lấy chồng con mới theo đạo) con làm gì biết tin mừng là gì? Lời Chúa là gì? Cựu Ước-Tân Ước ra sao? Cho đến một ngày “Chúa gõ và con đã mở” lòng trí con đón nhận trong khao khát và con hiểu Chúa nhiều hơn qua tin mừng Thánh Gioan chương 13 câu 1, bửa ăn cuối cùng của Đức Giê-su và các môn đệ: “Trước lễ Vượt Qua, Đức Giê-su biết giờ của Người đã đến, giờ phải bỏ thế gian mà về với Chúa Cha. Người vẫn yêu thương những kẻ thuộc về mình còn ở thế gian, và Người yêu thương họ đến cùng” đọc vừa dứt câu con đã bật khóc (con đã khóc như chưa bao giờ con khóc vì đọc lời Chúa cả). Thưa, con khóc vì tình yêu Chúa quá lớn vượt ra khỏi suy nghĩ của con. Trong bối cảnh ngày ấy, năm ấy Đức Giê-su biết rõ hơn ai hết, đây là bữa ăn cuối cùng mình không còn ở thế gian nữa, buổi tiệc chia tay các môn đệ về với Chúa Cha. Về với Cha mà sao Ngài lại mang một nỗi ưu tư, chính bởi vì Người vẫn yêu thương những kẻ thuộc về mình còn ở thế gian và Người yêu thương họ đến cùng. Tạ ơn Chúa, con yêu Chúa nhiều lắm.

Bây giờ con tập sống trong một gia đình Công Giáo, Con đơn sơ nghĩ rằng: Một gia đình thì gồm có Cha, có Mẹ và rồi còn có Thầy để dạy ta sống nữa. Thế là tự con thành lập một gia đình Công Giáo cho riêng con và con là thành viên chính thức trong gia đình ấy, Có Cha là Chúa Cha, có Thầy dạy con sống là Chúa Giê-su và có Mẹ là Chúa Thánh Thần (bởi vì mọi tâm tình, mọi ước muốn con đều xin Chúa Thánh Thần như là xin với Mẹ vậy), con vẫn thích gọi Abba, Rabbouni và Mom. Ngoài ra còn có một hội đoàn vững chắc luôn hổ trợ cho con là Thánh Gia. Thế là con yên tâm, con vững tin hơn trong cuộc sống. Con tìm đến các lớp học về Lời Chúa, về sự mầu nhiệm của Thiên Chúa Ba Ngôi và học hỏi mỗi ngày ở nhiều nơi … Không thể ngồi yên được nữa, vì con đã có một giấc ngủ dài và rất dài suốt gần hết một đời người (60 năm cuộc đời, nay con đã 55 rồi còn gì), thế là con bắt đầu bước đi theo Chúa, bằng sự thì thầm hằng đêm : “Chúa ơi! Chúa Thánh Thần ơi! Xin Ngài hãy hướng dẫn con học những khóa cấp tốc như chúng con thường chạy vào các lớp luyện thi, Chúa nhé! Bởi vì muộn quá đối với tuổi đời của con”.

Ngày đầu bước vào đời sống Ki-tô-hữu, khi cầu nguyện với Chúa bằng tâm tình (như cuộc trò chuyện giữa con và Ngài, con nghĩ sao con nói với Chúa như vậy, không văn hoa, không dùng mỹ từ nào cả, bởi con có biết nói như thế nào cho hay đâu Chúa, Chúa hiểu lòng con mà), mỗi buổi sáng, con đã phải ngỡ ngàng hơn vì khám phá ra quá nhiều ơn sủng Chúa ban. Con cần phải quên đi những ngày đầu chập chững, con quyết sống sao cho những ngày đầu chỉ là ơn sủng còn non màu mạ, mỗi thời gian đi tới là chứa chan màu vàng của lúa đơm bông, của cây nho say trái. Con bỗng đột phá trong suy nghĩ: Ơn sủng Chúa ban thì hằng hà sa số, đủ-dư để đáp ứng cho con, lớp lớp thời gian Chúa không ngừng đổ rót. Để lãnh xin, sao con chỉ có đôi bàn tay bé nhỏ khép lại, sao hồn con cứ trống và tim con còn vơi. Phải rồi, phải mở toang ra những cánh cửa tâm hồn mà đón Chúa, cho dẫu trái tim con có bao nhiêu ngăn chăng nữa cũng xin dành trọn cho Chúa, Chúa ơi! (Con xác tín phải mến Chúa, rồi thì qua Chúa ắt sẽ yêu người) ngọn lửa tình yêu của Chúa sẽ châm ngòi cho trái tim con.

Con không thể lặng thinh như những ngày đã qua con sống cho con nữa, mà liên tục con hỏi Chúa: “Chúa ơi! Xin cho biết việc con phải làm theo Thánh ý Ngài và làm gì mong đẹp lòng Chúa, để giờ đây con không sống cho con mà là Chúa sống trong con. Tạ ơn Chúa, Con bắt đầu biến đổi:

Con bắt đầu, dự Thánh lễ Misa mỗi sáng lúc 5 giờ, Thánh lễ giờ đây với con rất ý nghĩa, con không còn dùng từ phải đi lễ nữa mà thay vào đó là được dự Thánh lễ, con lắng nghe lời Chúa và cả lời cầu nguyện của Cha, con đáp lời Amen, con hiểu được rước lễ là đón nhận Mình Thánh Chúa, với một tâm tình như một sợi dây ân tình hết sức là thiêng liêng khi đón nhận của Lễ.

Một khám phá mới trong con tiếp theo là trước khi ban bí tích Thánh Thể, Cha có đọc: “Bình an Chúa hằng ở cùng anh chị em – cộng đoàn đáp lại: Và ở cùng Cha – và rồi trong nghi thức Chúa đã phán rằng: Anh chị em hãy chúc bình an cho nhau” như một lời đánh động Chúa nhắc nhở con: Động thái chúc bình an cho nhau, có nghĩa là mình đã tha thứ cho nhau, yêu thương nhau trước khi đón nhận Tình Yêu từ nơi Chúa, bởi vì không thể có được khi lòng ta muốn đón nhận tình yêu của Chúa, mà lại không muốn yêu thương tha nhân và làm sao mình chúc bình an nếu như lòng còn sự ganh ghét người cạnh bên. Thế là con học được chữ YÊU và THA THỨ từ nơi Chúa qua Bí Tích Thánh Thể (một Bí Tích Tình Yêu). Thật là tuyệt vời khi con nghiệm ra điều này và đây là động lực con tham dự Thánh Lễ sốt mến hơn.

Những khoảnh khắc trống trải hằng đêm và từng đêm con chọn lấy một câu trong bất chợt tin mừng nào, sau khi cầu nguyện Chúa Thánh Thần, rồi thường suy tư chiêm ngắm những mầu nhiệm mà Chúa đã làm cho con người.

Từ ngày theo Chúa, theo chồng, con thấy gánh nặng cuộc sống càng ngày càng nhiều, bổn phận lo cho cha mẹ, chồng con, cuộc sống. Nhưng điều an ủi con là con thấy có Chúa cùng ở với con, cùng đồng hành, nên con thấy bình an. Thập giá có tăng, nhưng ơn Chúa đủ cho con.

Lạy Mẹ Maria, con yếu đuối trước cám dỗ, con mỏng dòn trước các nghịch cảnh, con đường con đi luôn trơ trọi giữa thế gian, nhưng xin cho con được có Thánh Gia dắt dìu.

Lạy Chúa, xin cho con biết chọn lấy mỗi một nẻo về, chỉ một cõi đi về là được về với Chúa, nơi có Chúa đang ngự trị.

Con viết bài này như chưa bao giờ con được viết về Thiên Chúa là Đức Chúa của con, luôn ẩn mình qua Đức Giê-su Ki-tô Chúa chúng con. Mong rằng những điều con chia sẻ là một kinh nghiệm đức tin về Chúa, Chúa thực sự hiện diện, Chúa đang làm việc, đang sống, đang biến đổi con người con. Xin gởi chia sẻ này đến các bạn, cầu mong các bạn hãy là một Ki-Tô-Hữu đừng là người có đạo đơn thuần các bạn nhé!

Chúc Dòng Tên luôn mãi là Dòng Tên trong lòng mọi Ki-Tô-Hữu.

Chúc Thầy được đầy ân sủng Chúa trong ơn gọi.

Chúc các bạn trong lớp Cầu Nguyện Theo Kinh Lạy Cha, được nhiều ơn Thánh Thần, để qua Thần Khí của Chúa sẽ giúp các bạn đến gần Chúa hơn. Amen.

Ngày 08/01/2016, Maria Thu Hồ

 

Kiểm tra tương tự

Bố ơi, ai vậy?

Ông đang nằm nghiêng mình trên chiếc ghế sofa, vừa xem ti-vi vừa thưởng thức …

Có Chúa luôn bên ta – Lời nhắc nhở mỗi ngày

  Có cám dỗ cho rằng Thiên Chúa không ở gần ta, hoặc làm ta …

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *