Thế là lời quở trách quay sang chúng ta là người nghe, nếu chúng ta không chịu tin!
Coi chừng Mac-cô đang “bắn xéo” chúng ta đó!
Sách Công Vụ Tông Đồ nói: “Trong 40 ngày Người đã hiện ra nói chuyện với các ông về Nước Thiên Chúa”. Vậy mà phút chót các ông vẫn còn thắc mắc: “Thưa Thầy, có phải bây giờ là lúc Thầy khôi phục vương quốc It-ra-en không?” (1,6).
Tin Mừng Lu-ca đã cho thấy trong bữa Tiệc Ly các môn đệ còn cãi nhau sôi nổi xem ai trong các ông là nhân vật số một! Bây giờ Chúa đã phục sinh và dành 40 ngày dạy dỗ các ông, thế mà đâu vẫn hoàn đấy. Quả là nước đổ đầu vịt.
Tin Mừng Lu-ca dành nhiều thời giờ cho việc Chúa Phục Sinh chữa lành lòng tin của các môn đệ. Các nữ môn đệ ra viếng mộ từ sáng sớm, được “hai người đàn ông y phục sáng chói” báo cho biết Chúa đã sống lại, không còn trong cõi chết, và cho cái “chìa khóa” để hiểu, đó là lời Chúa Giê-su đã báo trước. “Các bà nhớ lại những điều Đức Giê-su đã nói”, thế là rõ rồi. Các bà vể kể lại cho phe đàn ông ngồi ở nhà thì bị các ông chìa môi bỉu mỏ: “Đàn bà trông gà hóa cáo”!
Ông Phê-rô chạy ra mộ kiểm chứng, “cúi nhìn vào chỉ thấy còn có những khăn liệm thôi. Ông trở về nhà rất đỗi ngạc nhiên về sự việc đã xảy ra”.
Sau khi nghe các bà, nghe ông Phê-rô, có hai người môn đệ chọn con đường “trở về làng cũ học cày cho xong”. Chúa Giê-su, mục tử kiểu mẫu, đóng vai một người khách lạ xin nhập bọn cùng đi, rồi làm bộ ngơ ngáo hỏi một câu khiến hai môn đệ cho là ngớ ngẩn tò te, chẳng biết chuyện gì dã xảy ra trong khi chuyện rành rành như voi đẻ giữa chợ, ai cũng biết. Nhờ đóng vai ngớ ngấn rất đạt, Chúa làm cho các ông khai hết tâm tư nỗi lòng, hy vọng và thất vọng. Chúa bất ngờ đổi vai thành ông thầy thông thái, lôi từng câu thánh kinh liên can tới Đức Ki-tô ra mà giải thích.
Phản ứng đầu tiên của họ là khi chiều xuống, họ nài ép người khách lạ ở lại với họ.
Chúa Giê-su tiếp tục “làm bộ như còn phải đi tiếp”, nhưng cũng nhượng bộ thiện cảm của họ và cùng vào quán trọ. Đến khi vào bàn ăn thì Chúa lại đổi vai thành ông chủ khai mạc bữa ăn: cầm bánh, chúc tụng, bẻ ra và trao cho họ. Cử chỉ bẻ bánh của Chúa như xé tấm màn che mắt họ. Họ nhận ra Chúa. Nhưng Chúa đã biến khỏi mắt họ. Bây giờ họ mới lộ cho chúng ta biết cái gì đã xảy ra trong lòng họ khi nghe Chúa nói chuyện trên đường: “Dọc đường khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao?”. Như người bất toại được chữa lành, “ngay giờ ấy, họ đứng dậy, quay trở lại Giê-ru-sa-lem”.
Họ thấy gì khi trở lại Giê-ru-sa-lem? Họ thấy “Nhóm Mười Một và các bạn hữu đang tụ họp tại đó”. Chuyện gì đã xảy ra? “Những người này bảo hai ông: “Chúa trỗi dậy thật rôi!”. Sao họ biết? “Chúa đã hiện ra với ông Simon Phê-rô”! Thế ra Chúa dùng ông Phê-rô để chữa lành tất cả, chỉ có hai con chiên lạc thì Chúa phải đích thân đi tìm về! Chúa giữ lời hứa với ông Phê-rô: “Thầy đã cầu nguyện cho anh để anh khỏi mất lòng tin. Phần anh, một khi đã trở lại, hãy làm cho anh em của anh nên vững mạnh” (Lc 22,32).