Giây phút lắng nghe từng lời khấn, nín thinh đọc từng tên tập sinh, ký ức chợt ùa về trong tôi. Vẫn nguyên vẹn khoảnh khắc ấy, nó dẫn tôi đến bến bờ của hạnh phúc, chân trời của cảm xúc đan xen lẫn lộn. Cảm giác rạo rực, tâm tình tạ ơn, nỗi sợ hãi lắng lo, niềm vui hòa lẫn băn khoăn trăm chiều… Mọi thứ kéo đến trong giây lát. Nó đưa tôi về ngày lễ tuyên khấn của mình, nó dẫn tôi lại với những tâm tình thuở xưa, những nỗi lòng ngày trước.
Có lẽ khoảng khắc quý giá ấy vẫn đậm nguyên trong vùng trời ký ức của tôi cũng như nhiều người. Mọi thứ xung quanh thật linh thánh, trang trọng như dẫn tôi vào cảnh sáng ngời nơi Thiên Quốc. Chậm dãi cất lên từng tiếng theo nhịp rộn ràng của con tim. Tưởng như mọi thứ xung quanh câm nín, chờ trực lặng thinh để một mình tôi thổ lộ. Từng lời cất cao trong thinh không tĩnh lặng. Không gian cung thánh lung linh sắc màu, thời gian như đang ngừng trôi. Vào lúc ấy, ở nơi đó, dường như chỉ tôi mới lên tiếng, một mình tôi mới cất lời. Tôi cẩn thận đọc từng lời trong nghẹn ngào xúc động. Người đang lắng nghe lời tôi, Người đang nhận lời khấn hứa của tôi. Một cảm giác chiếm hữu lạ thường bao bọc toàn thân trùm lấy toàn cõi. Hình như một cảm giác thuộc về chợt ùa đến. Ơn an ủi lớn lao phủ bóng mọi thứ vương mắc trong tôi. Giây phút đó là của tôi là của Người, và là của chúng tôi. Thật khó để diễn tả cảm giác lâng lâng của niềm hạnh phúc vô bờ trong thứ ngôn ngữ hữu hạn nơi phàm nhân. Nhưng nó cho tôi niềm xác tín về cuộc kết giao khăng khít với Người. Một khoảng khắc “ấn nút” nhớ “gọi mời” tình yêu.
Khoảng khắc quý giá ấy cũng khơi dậy trong tôi về những tâm tình chẳng thể che giấu không thể gạt ngang. Những ngày ấy có lẽ là một khởi đầu tuyệt vời của người môn đệ theo chân thầy Giêsu. Thời gian thấm thoát thoi đưa, những tháng năm sa mạc trong nhà tập chạy “một cái vèo” trước mắt tôi. Thế là đã đến ngày tuyên khấn sau những tháng tu tập đầu đời. Một cảm giác háo hức cứ thôi thúc cái đầu tôi “mơ tưởng” đến ngày lễ khấn xen lẫn bao cảm giác luyến tiếc một thời nhà tập gần qua. Háo hức gặp lại mẹ cha, người thân, bạn bè. Háo hức về một buổi lễ sốt sắng, long trọng. Háo hức đến ngày mặc áo khấn, đọc lời khấn và trở thành một tu sĩ thực sự…
Niềm háo hức ấy đánh thức bao điều, hiện ra đủ kiểu trong suy nghĩ của tôi. Thế nhưng, sự nuối tiếc cũng đầy ắp trong tâm tưởng. Nhớ thương chốn cũ, ngậm ngùi người xưa. Chốn gắn bó bao kỉ niệm buồn vui lẫn lộn, nơi có người dạy dỗ chỉ đường, có người chăm sóc bảo ban. Nó hòa cùng những tiếc nuối của nhiều sự lỡ bao điều lầm. Giá như tôi có thể làm tốt hơn…! Cơ hội của những ngày tu tháng tập đầu đời chợt vụt qua mà lòng cứ bồi hồi xao xuyến. Chúa đã cho tôi cơ hội, Dòng đã chỉ cho tôi con đường, thế mà tôi nhiều lần lãng phí nhiều lần bỏ qua. Tiếc ở chỗ này, nuối ở điểm kia! Nó khiến lòng tôi chìm trong khổ sầu. Nó cho tôi dám thổ lộ tâm can.
Những tiếc nuối ấy, những háo hức ấy đẩy tôi đến chân trời của tỉnh thức vùng đất của thổn thức tâm tư. Liệu tôi có xứng đáng? Dù có hay không cũng không dễ đáp lời. Những nó mở ra cho tôi cơ hội nhìn lại con người thật của mình một lần nữa: một tội nhân. Có lẽ đó chính là dịp tôi ý thức sâu xa về điều thân quen lâu nay trên môi miệng của mình. Nơi thân phận tội lỗi, tôi nhìn nhận rõ hơn những gì hèn yếu nhất nơi mình. Trước nhan Người, tôi không thể nào che giấu được những giọt nước mắt chất chứa bao nay. Nó thắm vị chua chát của kiếp người, nồng vị tế tái của lòng ái kỉ, đậm chất ngại ngùng cùng nỗi thẹn thùng xấu hổ. Nhờ những giây phút thấy rõ “chất tội” trong mình như thế, tôi mới can đảm thổ lộ những vết thương những giày xéo và cảnh éo le của phận đời mong manh. Siết chặt đôi bàn tay trong tê tái ái ngại, tôi mơ màng thả hồn theo từng nhịp nghĩ suy, xét duyệt đủ thứ nhơ nhớp, đủ điều xấu xa nơi mình.
Nhưng giữa màn đêm của kiếp tội nhân, tôi chợt tỉnh giấc trong ngập tràn an ủi. Mọi thứ trong tôi hoàn toàn bất xứng đấy, nhưng tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa còn lớn lao hơn nhiều. Không phải tôi thế này hay thế kia, nhưng chính Chúa đã chọn và gọi tôi bước theo Người một cách sát gót hơn. Trong niềm an ủi vô bờ, tình yêu của Người đã xua tan mọi âu lo bất xứng, lòng thương xót của Người đã phủ lấp muôn vàn hãi sợ ngại ngùng. Tôi thấy mình là một tội nhân thực sự, nhưng được Chúa thương chọn và gọi để trở thành người môn đệ của Người. Lời mời gọi ấy càng mạnh mẽ hơn trong những giây phút quý giá này. Văng vẳng tiếng Người cất lên một cách mạnh mẽ lạ lùng như những ngày xưa tháng cũ, thuở còn non nớt chạy đến bên Người.
Những lâng lâng nhẹ nhàng hòa cùng những lo lắng nghĩ suy rồi cũng nhường chỗ cho thực tại cuộc sống. Những sầu khổ kéo đến có lúc, những an ủi ùa về có khi, tôi dần lặng mình trước những gì phía trước. Không phải cứ một thoáng thấy rõ phận tội nhân, không phải cứ một khắc cảm rõ tình lớn lao là mọi sự đã hoàn tất. Không phải cứ cất lời khấn hứa, không phải cứ vang lời tạ ơn là trọn nghĩa vẹn tình. Khoảnh khắc quý giá ấy mở đầu cho một hành trình chiến đấu mới của tôi. Vẫn còn đầy những cám dỗ nơi thế gian, vẫn còn dư những “nịnh hót” của ma quỷ, vẫn còn ngập lòng kiêu ngạo thói yêu mình, để rồi đưa tôi vấp phải những ngã sa của ba lời khấn, dẫn tôi sa vào cạm bẫy của thế gian. Nhưng chính khi thổ lộ lời kết giao trọn đời của mình với Đức Giêsu Kitô, tôi cảm thấy hết sợ hãi chẳng còn lắng lo. Từ đây, tôi thuộc trọn về Người như tình yêu Người dành cho tôi. Đó chính là nguồn sống cho những yếu đuối vấp ngã của tôi.
Hình như mọi nỗi buồn vui của đời dâng hiến cùng hiện lên thấp thoáng nơi tâm tình của một khấn sinh như tôi. Chút huyền nhiệm lạ kỳ hòa quyện con người thực tế lấm lem đủ điều. Khoảng không thánh thiêng miên man cùng dòng nghĩ suy lẫn lộn khiến tôi càng cảm nhận sự vĩ đại của Thiên Chúa. Có lẽ không tâm tình nào trọn hảo hơn để diễn tả thời khắc ấy hơn hai chữ “được yêu”. Tôi cảm thấy mình được trở nên người môn đệ được Chúa thương từ lúc nào chẳng hay. Tôi đã được Người yêu hơn một ai khác trên đời.
Lyeur Nguyễn