Hy vọng của người tu sĩ

Đi tu là Hy-vọng-của-người-tu-sĩ bước theo Đức Giêsu với một niềm hy vọng lớn lao. Người tu sĩ chấp nhận từ bỏ mọi sự để dấn thân theo tiếng gọi yêu thương của Chúa, vì họ xác tín và hy vọng rằng: “Có Chúa là có tất cả!” Với hy vọng này, người tu sĩ phấn khởi bước cùng Thầy Giêsu trên khắp nẻo đường sứ mạng. Trên hành trình loan báo Tin Mừng, “người tu sĩ không chỉ có một lịch sử huy hoàng để nhớ lại và tường thuật, mà còn có một lịch sử oai hùng cần viết nên! Hãy nhìn về tương lai, nơi mà Thánh Linh đã dự định thực hiện cùng với người tu sĩ những điều trọng đại hơn nữa” (Vita consecrata số 110).

Khi tự nguyện khấn cùng Thiên Chúa trọn đời sống Khó nghèo, Khiết tịnh và Vâng phục, người tu sĩ đoan nguyện đặt để tương lai đời mình vào tay Thiên Chúa. Họ sống từng chi tiết trong đời dâng hiến với một lòng cậy trông vào tình thương và phần phúc mà Thiên Chúa hứa ban. Người đảm bảo cho họ rằng: “Chẳng hề có ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, mẹ cha, con cái hay ruộng đất, vì Thầy và vì Tin Mừng, mà ngay bây giờ, ở đời này, lại không nhận được nhà cửa, anh em, chị em, mẹ, con hay ruộng đất, gấp trăm, cùng với sự ngược đãi, và sự sống vĩnh cửu ở đời sau.” (Mc 10, 29-30). Như thế, yêu mến Giêsu rồi, người tu sĩ “tin tưởng tất cả, hy vọng tất cả, chịu đựng tất cả” (1Cor 13, 4-7), để hoàn tất lễ toàn thiêu dâng về nhan thánh Chúa.

Khi bước theo Giêsu, người tu sĩ không còn hy vọng gì ở vương quốc trần gian, nhưng đặt niềm trông cậy vào Nước Trời vinh hiển. Thực vậy, chẳng ai có thể trao ban sức sống và niềm vui vĩnh cửu ngoại trừ Thiên Chúa. Thế nên thay vì trung thành phục vụ vua đời tạm, người tu sĩ rũ bỏ mọi vinh hoa thế trần để một lòng phụng sự Vua Hằng Sống. Người tu sĩ thánh thiện không thể chọn đường lối của vua trần thế làm lẽ sống cho mình. Theo vị vua này, người tu sĩ không thể hạnh phúc và bình an vĩnh cửu! Ngược lại, Vua Hằng Sống mời gọi người tu sĩ hãy đi vào con đường nghèo khó, chịu sỉ nhục, khinh chê và sống khiêm nhường để trổ sinh các nhân đức. Đó là con đường trọn lành, là đường lối khôn ngoan mà người tu sĩ hy vọng tiến bước cho đến hết cuộc đời. Bất chấp khó khăn và lao nhọc, chông gai và thách đố trong đời tu, niềm tin yêu và hy vọng sẽ giúp người tu sĩ đủ sức lao mình về phía trước để mong chiếm được phần thưởng Nước Trời.

Mặt khác, niềm hy vọng vào Thiên Chúa giúp cho người tu sĩ sống phấn khởi để lướt thắng sức nặng của cuộc đời. Nếu đi tu là hành trình lội ngược dòng đời, thì cùng với Giêsu, người tu sĩ hân hoan dám đương đầu với khổ ải trần gian. Trong trận chiến này, họ can đảm vì “Thầy đã thắng thế gian” (Ga 16, 33). Dẫu theo Chúa trong con đường hẹp, chịu hư nát và chết đi, nhưng người tu sĩ luôn có hy vọng và niềm vui để theo một Giêsu chịu khổ hình và đã phục sinh! Nếu càng giống Giêsu, người tu sĩ càng hy vọng có thế sống tròn đầy ba Lời Khấn. Họ sẵn sàng trả giá cho hành trình lội ngược dòng đời với hy vọng thành quả sẽ viên mãn ngay ở đời này và đời sau.

Người tu sĩ xác tín rằng: ba nhân đức Tin – Cậy – Mến luôn là sức mạnh để họ sống đời thánh hiến. Vì lòng mến mà họ quảng đại đáp lại tiếng Chúa mời gọi, từ bỏ mọi sự để theo Thầy Giêsu; vì lòng tin nên người tu sĩ đặt cả đời mình trong kế hoạch của Người; và vì lòng trông cậy mà họ dám sống giữa đời nhưng lòng lúc nào cũng hướng về trời cao. Như thế, hy vọng là cánh diều no gió ân sủng của Chúa Thánh Linh, giúp người tu sĩ hướng lên Đấng Cứu Độ. Để từng bước gần hơn với Giêsu, người tu sĩ ước mong tương quan giữa họ với Thiên Chúa chẳng hề phai nhạt, không thể đổi thay.

Sống mà không có hy vọng là một cuộc sống ngao ngán và buồn tênh. Thật đáng buồn nếu một người tu sĩ sống mà không có ngày mai, không nhắm đến tương lai với niềm hy vọng. Trong tình trạng đó, họ chẳng khác một người đang rơi vào vùng tối của hoang mang và mất định hướng. Trái lại người tu sĩ ước ao trở nên ánh sáng, thắp lên niềm hy vọng cho cuộc đời. Trong những khoảng tối của kiếp người, chắc hẳn những ai sống đời thánh hiến không thể “than khóc như những kẻ chẳng có hy vọng gì hết” (1Tx 4:13). Với niềm vui của đời tu, họ khát mong gieo rắc Tin mừng, giúp niềm hy vọng của tha nhân ngày càng lớn lên. Ước gì người tu sĩ tiến lên, bước ra khỏi vùng u tối của thất vọng để cùng với Chúa làm men muối, đem ánh sáng đến cho cong người trong thế giới hôm nay!

Lạy Chúa Giêsu, trước những thách đố của cuộc đời, nhiều người đang mất niềm hy vọng vào cuộc sống, vào lời hứa cứu độ của Người. Ngay trong hàng ngũ tu sĩ cũng không ít người chưa dám đặt hy vọng vào Người. Bởi thế mà cuộc sống của họ không thể sinh hoa kết trái, không thể nên chứng nhân cho Tin Mừng. Chúa cần người tu sĩ có một niềm hy vọng và tín thác vào những Lời Chúa đã nói. Xin cho mỗi người tu sĩ sống hạnh phúc trong đời dâng hiến với một lòng trông cậy vững vàng. Ước chi chúng con không bao giờ thất vọng khi đi theo Người và luôn tin chắc rằng Người cũng không để những ai bỏ mọi sự để theo người phải thất vọng! Được như thế, đời sống của người tu sĩ sẽ trở nên dấu chỉ sống động của Nước Trời nơi trần gian này. Amen

Giuse Phạm Đình Ngọc, S.J.

Kiểm tra tương tự

Sống mùa Vọng cùng “cậu bé trong Tám Mối Phúc”

Sách đề cập trong bài: Một phần tiểu sử và lòng mộ đạo giúp ta …

Đổi mới giáo dục Công giáo tại Học viện Thánh Augustinô

  Khi Chúa Giêsu kêu gọi các môn đệ đầu tiên của Ngài trong Tin …

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *