Lạy Chúa,
không biết tại sao con hay có thói quen thở dài,
cả những tràng cười rộn rã và vui vẻ nhất của con
cũng thường kết thúc bằng cái thở dài vô thức.
Chừng như trong con có một nỗi buồn
dài như sông và sâu như cỏ
cứ dai dẳng và lì lợm bám theo con hoài.
Ngoài kia đã là mùa nắng mới
sao trong con cứ mãi một mùa u uẩn và hoang lạnh?
Cuộc sống đã nhộn nhịp tiếng cười
sao trong con vẫn cứ là tiếng thở dài ủ ê?…
Lạy Chúa
không ai được sinh ra trọn vẹn và hoàn hảo,
không ai được làm người trong một điều kiện lý tưởng.
Những đổ vỡ và những vết thương
vốn là điều rất bình thường của phận người.
Những nỗi niềm lo lắng và sầu muộn
vốn là điều rất bình thường của cuộc sống.
Con dâng lên Chúa những lo lắng âm thầm
những bận rộn âm ỉ trong sâu thẳm lòng con
và biết bao nỗi niềm không tên không tuổi
mà con không hề làm chủ được.
Con tin rằng Chúa có thể thánh hóa con
từ tận trong chiều sâu của vô thức.
Con tin rằng Chúa luôn có thể chữa lành
những tổn thương và đổ vỡ trong tâm hồn con,
cả những đeo bám dai dẳng âm thầm
mà chính con cũng không hay không biết.
Xin cho những gam màu tối của cuộc đời con
được bừng sáng lên nhờ ánh sáng tình yêu của Chúa.
Cao Gia An, S.J.