Đã bao năm trôi qua trong cuộc đời con, con vẫn khắc ghi hoài hình ảnh của Mẹ. Hình ảnh ấy con được nhận ra và được biết đến lần đầu tiên khi con bước vào tuổi 16, cái tuổi còn biết bao non dại và ngu ngơ, cái tuổi chưa đủ trưởng thành để con hiểu hết được tình Mẹ, cái tuổi mà sớm khóc tối cười và chẳng hề biết lo lắng ngày mai. Hình ảnh của Mẹ đến trong con khi con cùng mọi người dõi theo chân Chúa trong cuộc thương khó. Mẹ đã làm con bật khóc khi trong tâm trí con lúc ấy là hình ảnh của một người mẹ đang tan nát cõi lòng, nhìn Con Yêu Dấu của mình đang đau khổ trên thập giá. Mẹ ơi! Hình ảnh ấy đã ghi dấu trong lòng con suốt bao nhiêu năm trường và đã làm con luôn tự hỏi: Tại sao Mẹ có thể chịu đựng được những đau đớn ấy? Tại sao Mẹ có thể kiên vững trong niềm tin như thế? Tại sao Mẹ không ngục ngã trước những biến cố tưởng chừng đánh mất tất cả? Con nhìn Mẹ những lúc đau khổ, rồi lại thấy Mẹ những lúc vinh quang. Điều ấy làm cho con tin tưởng vững vàng vào tình yêu của Thiên Chúa. Cuộc đời của con cũng có những lúc thật tăm tối, Mẹ ơi! Con chỉ xin Mẹ hãy giúp con để con được kiên vững như Mẹ, tin tưởng như Mẹ và hoàn toàn phó thác như Mẹ.
Mỗi mùa Chay Thánh, con luôn tự nhủ với lòng mình một sự cố gắng đổi thay. Lòng luôn tự nhủ là thế, nhưng con chẳng bao giờ thực thi cho được sự cố gắng ấy. Lúc thì con đổ thừa cho hoàn cảnh công việc: con phải cố gắng làm thật tốt công việc để được sự đánh giá cao, để được những phúc lợi cho mình; hoàn cảnh ấy khiến con trở nên một con người thật khôn ngoan, luôn biết định hướng xoay chiều; hoàn cảnh ấy thôi thúc con làm việc cho lợi ích riêng của mình, bất kể lợi ích của những người xung quanh. Cũng có lúc con đổ thừa cho điều kiện của mình: không đủ thời gian để cố gắng, không có môi trường để thực hiện; một ngày sống của con có biết bao việc phải ưu tiên trước và con thường phải ưu tiên cho cơm, áo, gạo, tiền, việc cố gắng làm một điều gì đó cho Chúa chỉ là cái thứ yếu và chỉ những lúc rảnh rỗi con mới có thể làm; lắm khi con cũng cố gắng thu xếp thời gian nhưng lại không có môi trường để con thực hiện, bởi con đòi hỏi môi trường ấy phải thật thuận lợi cho con. Con còn đổ thừa cho biết bao lý do khác nữa… Mẹ ơi! Mẹ đã thực hiện lời xin vâng bất chấp mọi hoàn cảnh. Hoàn cảnh của một người mẹ cưu mang Con Thiên Chúa mà phải hạ sinh con trong cảnh tồi tệ, Mẹ vẫn không một lời than vãn. Hoàn cảnh của một gia đình thật khó nghèo, phải vất vả làm lụng để có của ăn, Mẹ vẫn không phàn nàn. Hoàn cảnh của một người mẹ đau khổ khi người ta cho rằng con mình bị mất trí, Mẹ vẫn im lặng đón nhận. Hoàn cảnh của một người mẹ tan nát cõi lòng khi chứng kiến con mình bị đánh đập, bị đóng đinh, Mẹ vẫn tin tưởng vào điều Thiên Chúa đã hứa. Mẹ ơi! Hoàn cảnh của Mẹ thật là tệ hại, vậy mà Mẹ vẫn không thay đổi lời mình đã thốt ra! Hoàn cảnh của con xem chừng chẳng có khó khăn là mấy, vậy mà con đã vội tháo lui.
Mẹ ơi! Con xin Mẹ hãy nắm tay con cùng đi với Mẹ nhé! Những lúc hãm mình để dâng một chút hy sinh cho Chúa, xin Mẹ cho con được thấy lại hình ảnh của Mẹ nơi máng cỏ hôi tanh. Những lúc lao động cách liêm khiết để làm chứng cho Chúa, xin Mẹ cho con được nhớ lại những gì người ta sỉ vả Con Mẹ. Những lúc cố gắng làm việc bác ái để sống tinh thần mùa chay, xin Mẹ cho con nhận ra tấm lòng của Mẹ nơi tiệc cưới Cana. Những lúc con bị xem thường bởi lẽ thực thi ý Chúa, xin Mẹ cho con bước theo chân Mẹ lên Giêrusalem. Và những lúc con bị người ta khinh ghét vì là Kitô hữu, xin Mẹ cho con được đứng bên Mẹ dưới chân thập giá, trong sự thinh lặng và kiên vững.
Mẹ ơi! Con tin chắc rằng khi con chạy đến với Mẹ, Mẹ sẽ nại đến tình yêu của Thiên Chúa. Chúa chẳng từ chối Mẹ điều gì! Cuộc đời con dù có lao đao vất vả, dù có khó khăn trăm bề, dù có cách xa tình Chúa; nhưng con tin rằng Mẹ luôn dẫn con về trong vòng tay yêu thương của Chúa. Xin Mẹ hãy cho con được luôn ghi khắc hình ảnh của Mẹ trong cuộc đời con và luôn được Mẹ nắm chắc bàn tay. Con tin rằng Mẹ sẽ không để con rời xa Chúa bao giờ!
Therese Trần Thị Kim Thoa