Từ khi còn nhỏ, tôi đã rất ấn tượng về một câu chuyện, kể về một em bé sắp sửa được Thượng Đế gửi xuống trần. Nó sợ hãi khi nghĩ về chốn nhân gian lạ lẫm ấy nên đã cầu xin Thượng Đế trợ giúp. Thượng Đế đã trấn an nó, rằng Ngài sẽ gửi cho nó một Thiên Thần bản mệnh, sẽ quan tâm yêu thương nó chẳng thua gì Thượng Đế. Ngài nói rằng vị Thiên Thần ấy phúc hậu, trìu mến, luôn nhẹ nhàng, âu yếm, yêu thương, tha thứ và dành cho nó mọi điều tốt đẹp nhất một cách vô điều kiện. Vị ấy thậm chí còn sẵn sàng hy sinh cả tính mạng để bảo vệ nó. Đứa bé vô cùng phấn khích và sẵn sàng cho hành trình hạ giới của mình. Trước khi đi, nó ngoái lại, hỏi Thượng Đế tên của vị Thiên Thần tuyệt vời ấy. Ngài trả lời Vị ấy, con sẽ gọi là “mẹ”!
Càng ngẫm nghĩ, tôi càng thấm thía thông điệp mà câu chuyện này gửi tới. Tôi thầm thán phục trái tim và bộ óc vĩ đại nào đã nghĩ ra nó. Lớn lên rồi, tôi mới thấu hiểu được sự vĩ đại của một người mẹ. Hình ảnh người mẹ làm tôi xác tín vào sự tồn tại của một kiểu tình bao la bát ngát, không trời biển nào đong được. Mẹ – một tiếng gọi vô cùng thân thương và tràn trề cảm xúc. Chắc là trên đời này, không còn từ nào có thể khiến người ta dễ dàng rơi nước mắt cho bằng từ này. Chỉ một tiếng “Mẹ” đã gồm tóm trong đó tất cả những gì là tinh túy, là nhẹ nhàng, là mạnh mẽ, là trọn vẹn niềm vui.
Mẹ là người đã mang đến cho con những ngọt ngào giữa bao đắng cay của cuộc sống. Tiếng khóc chào đời của con đã được xoa dịu bằng tiếng hát à ơi ngọt lịm. Sự lạnh lẽo của khí trời làm con đau buốt đã bị vòng tay ấm áp của mẹ xua tan. Thân thương làm sao bầu sữa mẹ, hạnh phúc làm sao giấc ngủ bên mẹ. Có gom hết tất cả những gì sâu rộng nhất trên thế giới này lại, cũng không sao sánh bằng tình cảm ngọt ngào mà mẹ đã dành cho con.
Tạo Hóa đã khôn khéo sắp xếp để khi đôi môi vừa biết mở ra, con đã biết thốt lên tiếng “mẹ ơi” thật dễ dàng và hạnh phúc. Chỉ có mẹ mới đủ kiên nhẫn vỗ về con khi cơn đau ập đến, mà chẳng màng chi tiếng khóc la inh ỏi của con. Còn lười ăn, mẹ nhẹ nhàng chăm bón cho từng chút. Ngày đầu tiên con cắp sách đến trường, có bàn tay mẹ dẫn đưa, những nỗi sợ chợt vơi đi bội phần. Mẹ đích thực là vị thiên thần hộ mệnh của con, là nơi trái tim con tìm thấy nguồn bình an thắm nồng nhất.
Trái tim quả cảm của mẹ đã bao nhiêu lần nuốt nước mắt vì con. Những lần con sai lỗi, những lúc con vô ơn, những khi con nói lời thất lễ. Khi có niềm vui riêng, con dường như chẳng còn nhớ chi đến mẹ. Còn khi vương phải nỗi buồn, chỉ có mẹ là người sẵn sàng và mau mắn dang rộng vòng tay để con được an ủi. Sự vô tâm của con dành cho mẹ hẳn là đã làm phiền lòng mẹ không ít. Làm sao con có thể nhớ được có bao nhiêu đêm mẹ thức trắng vì tiếng ho của con, bao nhiêu lần mẹ phải giả vờ thèm ăn cọng rau già để nhường phần thịt cá ngon bổ cho con, bao nhiêu lần mẹ cố gắng tỏ ra hạnh phúc và khỏe mạnh để bước chân con ra đi dựng xây lý tưởng không bị cách trở.
Nhờ mẹ, con được sinh ra trên đời. Máu thịt của con là chính máu thịt mẹ. Từng miếng cơm con ăn là chất chứa biết bao nhiêu hy sinh và mồ hôi nước mắt của mẹ. Thật hạnh phúc biết mấy nếu như suốt cả cuộc đời này con và mẹ luôn mãi ở cùng nhau. Nhưng cả mẹ và con đều biết, sẽ đến một ngày, con phải tung cánh ra đi đến những chân trời rộng. Với bao mối tương quan được mở ra, con nỗ lực đắp xây một tương lai tươi sáng. Con sẽ có những niềm an ủi mới của riêng con. Mẹ đã hy sinh cho con thật nhiều nhưng chưa bao giờ mẹ muốn chiếm hữu con cho riêng một mình mẹ. Mẹ buồn khi con từ từ tách ra khỏi vòng tay mẹ, nhưng mẹ vẫn cười khi thấy con tìm được hạnh phúc của mình.
Mẹ là dòng nước mát trong nhẹ nhàng trôi giữa trưa hè nóng bức, là hàng cây hứng chịu cái nắng để dọi xuống trên con bóng râm nhẹ nhàng, là ánh trăng lung linh giữa trời đêm u ám. Con thỏa sức vui hưởng những điều tuyệt vời nơi mẹ. Đến khi con lớn khôn, chợt nhìn lại, mẹ đã vì con mà không còn giữ được hương sắc mặn mà như xưa. Mái tóc mẹ đã lấm tấm những vệt trắng lúc nào chẳng hay. Giọng nói mẹ dường như có phần yếu ớt. Nghe tiếng mẹ ho mà lòng con như quặn thắt lại với những cơn đau. Con trách thời gian đã đành tâm lấy đi của mẹ nhiều thứ, con trách mình bao nhiêu ngày tháng qua đã không dành tình cảm cho mẹ thật nhiều.
Mẹ yêu con chỉ đơn thuần là yêu con, không vì một sự toan tính nào cả. Mẹ là người duy nhất trên đời khiến con bao giờ nghi ngờ hay đề phòng lo sợ. Bởi thế, dù lớn rồi, con vẫn mong là đứa con nhỏ bé trong vòng tay mẹ, vẫn thích được mẹ quan tâm chăm lo, muốn được mẹ hỏi han, dành dụm cho những món quà nho nhỏ. Dù thời gian có lấy đi tất cả từ mẹ, đối với con, mẹ vẫn luôn vĩ đại và trường tồn. Mẹ chưa bao giờ khác đi trong trái tim con. Mẹ cho con hiểu được mùi vị của một tình yêu đích thực. Mẹ là vị Thiên Sứ đưa con vào cảnh vực huyền nhiệm của tình yêu Thiên Đàng, vì nơi trái tim mẹ, con như cảm nếm được vị ngọt ngào của một sự thuần khiết, tinh tuyền, trong vắt, là nguồn cội của mọi thứ tương quan.
Bởi thế, dù lớn rồi, con vẫn mong có mẹ…, mẹ ơi!
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ