Thời khắc cuối năm gợi nhắc tôi về những hành động mang tính kết thúc, dù là tạm thời hay là hoàn toàn kết thúc, nhưng chính những lúc dừng lại cho đời tôi một dấu chấm khi thì duyên dáng và không ít bận vô duyên, lúc thì như điểm xuyết mà cũng đầy điểm yếu.
Chợt gợi nhắc bản thân tôi về những bài tập làm văn thuở nhỏ mà thầy cô đã uốn nắn cho. Hiểu rằng mỗi dấu phẩy là mới tạm ngưng để tôi còn cơ hội viết cho hết câu tròn trịa. Dấu chấm là kết thúc hoàn toàn một ý, một câu trọn vẹn.
Nếu nhìn đời như thế, phải chăng trong năm qua Chúa đã cho tôi biết bao nhiêu dấu phẩy, để sau mỗi dấu phẩy là những cơ hội canh tân và hoán cải đời mình. Dấu chấm cho thời khắc cuối năm là lúc để tôi đọc lại “tuyệt tác” hay “tệ tác” đời mình trong một năm đã qua.
Nghĩ về những lúc đọc lại bài tập làm văn thuở nhỏ, có những câu được xem như “kinh điển” và thành mực thước trong bất cứ bài làm văn nào. Thuở ấy thì viết như thế đã là quá hay, thậm chí có lúc tự gật đầu đồng ý với bài viết được cho là lý tưởng. Nghĩ lại những câu viết ngây ngô của đầu xanh thuở ấy, thì đầu bạc của gần ba mươi năm sau lại bật cười. Nhưng… thú thật, có lúc nào đó đầu bạc muốn viết một câu đơn sơ thế thôi cũng chẳng được.
Xem ra điều ngây ngô trong câu văn thuở nhỏ lại tròn trịa và dễ thương vô vàn. Thêm nữa, mỗi câu ấy là những câu đơn hoàn chỉnh về ngữ pháp thực sự. Còn bây giờ… đặt bút đầu bạc toàn viết những điều phức tạp, rắc rối và đầy toan tính. Điều thách đố lớn hơn cho kẻ đầu bạc là cố tạo ngụy cho mình cái phong thái hợp với bề dày lịch sử đời mình, mà cũng vì lấm lem những thứ hỗn tạp mà đến lúc muốn nghĩ một điều giản đơn thật khó. Chính vì những dây dưa lê thê này mà bài “tập làm văn” của đời tôi đến cuối năm vẫn chưa chấm được. Cứ là những dấu nối liên miên và thêm bớt ý mà vẫn chưa thỏa.
“Thầy bảo thật anh em: nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.” (Mt 18,3). Câu nói của Chúa Giê-su vẫn chất chứa quá nhiều khó hiểu. Dấu chấm nhỏ của mỗi giai đoạn đời người đã không cho phép tôi được nhỏ lại, nhưng dấu chấm ấy thách đố lương tâm đầy phức tạp của tôi.
Chúa vẫn cho tôi cơ hội và Người vẫn chờ tôi.
Dang dở… Chưa ưng ý… buồn sầu… Viết tiếp thôi… Rồi Chúa sẽ làm đầy.
Little Stream