MẾN YÊU HẰNG NGÀY
Thứ 6, 11-01-2019 (Lc 5,12-16)
Khi ấy, Đức Giê-su đang ở trong một thành kia; có một người đầy phong hủi vừa thấy Người, liền sấp mặt xuống, xin Người rằng: “Thưa Ngài, nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch.” Người giơ tay đụng vào anh ta và bảo: “Tôi muốn, anh sạch đi.” Lập tức, chứng phong hủi biến khỏi anh. Rồi Người truyền anh ta không được nói với ai, và Người bảo: “Hãy đi trình diện tư tế, và vì anh đã được sạch, thì hãy dâng của lễ như ông Mô-sê đã truyền, để làm chứng cho người ta biết.” Tiếng đồn về Người ngày càng lan rộng ; đám đông lũ lượt tuôn đến để nghe Người và để được chữa bệnh. Nhưng Người lui vào nơi hoang vắng mà cầu nguyện.
SUY NIỆM
Trình thuật Tin Mừng của Thánh Lu-ca hướng chúng ta đến cái nhìn về lòng thương xót của Thiên Chúa. Anh phong hủi vốn dĩ bị mọi người xa lánh và xem như người ô uế tội lỗi trong xã hội lúc bấy giờ, trong anh có một sự tủi nhục và đau khổ khi phải sống như một người bị tách biệt hoàn toàn với cộng đồng và bị bỏ xó ở một góc khuất nào đó. Vậy khi hay biết về Đức Giê-su, anh đã vượt qua những rào cản của sự khinh khi ruồng bỏ của những con người trong xã hội để được gặp Đức Giê-su và được bày tỏ sự khao khát được chữa lành. Quả thật, anh như một người đau bệnh đã tìm được thầy thuốc cứu chữa cho mình, anh như một người ngồi trong bóng tối nay lại được ánh sáng chiếu rọi. Thiên Chúa đón nhận tất cả con người nơi lòng thương xót của Người.
Không ai trong chúng ta khi tìm đến sự giúp đỡ của Chúa Giê-su mà lại bị Người khước từ cả, cho dù chúng ta có là những người bị xã hội ruồng bỏ. Chúa Giê-su đã không hề lẩn tránh những ánh nhìn từ người bị phong hủi, thay vào đó Ngài đến gần, chạm vào chữa lành toàn bộ con người của anh. Tại sao điều đó lại đáng chú ý đến như vậy? Người phong hủi bị loại trừ trong xã hội, bị bỏ rơi một mình, tình trạng thể lý của họ thì ghê gớm và dường như họ đang tiều tụy theo thời gian, những cánh tay hay đôi chân giờ đây đã mất đi năng lực hoạt động. Người phong hủi không đơn thuần chỉ bị xa lánh mà họ còn bị những người họ hàng xem như “người đã chết rồi”. Luật lệ Do Thái cấm bất cứ ai tiến lại gần và chạm vào người bị phong hủi và họ e rằng điều đó sẽ làm ô uế lễ nghi.
Người phong hủi đã làm một điều gì đó có vẻ khá là ấn tượng. Anh ta tiến lại gần Đức Giê-su một cách tự tin và khiêm nhường với hy vọng rằng Chúa Giê-su có thể chữa lành cho anh. Thông thường, một người phong hủi sẽ bị ném đá hoặc ít nhất là bị ngăn cản lại nếu như họ cố gắng tiếp cận lại gần các Thầy tư tế. Nhưng Đức Giê-su không những đáp ứng lời thỉnh cầu của anh, mà Ngài còn biểu lộ tình yêu, lòng trắc ẩn, sự dịu hiền một cách cá vị của mình đến với anh ta qua cái chạm tay vào thể lý. Sự hiểu biết về y khoa thời Ðức Giêsu chắc hẳn cho rằng việc đụng chạm như thế là một điều hết sức nguy hiểm về sự lây nhiễm không thể chữa được. Nhưng Ðức Giêsu đã bắt gặp nỗi khổ đau của người thanh niên này bằng lòng trắc ẩn và tình yêu thương của Người. Người liên kết tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa trong một dấu chỉ được nhắc đến một cách hùng hồn hơn cả lời nói ngàn lần. Người đụng chạm đến anh ta và chữa cho anh ta được sạch, không chỉ về phần thể lý, mà cả về phần tâm linh nữa.
Khi chúng ta đang tiến đến gần hơn với những ngày cuối cùng của mùa Giáng sinh và lễ tưởng niệm biến cố Chúa Giê-su chịu phép rửa, là cơ hội để chúng ta được nhắc và nhớ lại rằng chúng ta cũng đã được chịu phép rửa trong Đức Ki-tô. Sự “đụng chạm” đó sẽ tiếp tục và xuyên suốt cả cuộc sống của chúng ta. Đó là một sự “đụng chạm” của hy sinh và chuyển giao thân phận. Đó cũng còn là cái “đụng chạm” của sự chữa lành và an ủi.
Hãy để chính con người của bạn nếm trải lòng thương xót Chúa Giê-su bằng việc tìm đến Người với sự khiêm tốn. Đừng ngại ngùng mà ruồng bỏ chính bạn trước mặt Thiên Chúa và hãy biết chắc chắn một điều rằng: Ngài sẽ chẳng bao giờ do dự để tiến đến gần bạn, “đụng chạm” vào bạn và tuôn đổ trên bạn muôn vàn lòng thương xót của Người.
Hãy để ý đến những gì Đức Giê-su đã làm. Ngài đưa thẳng tay ra, đụng vào anh và sau đó chữa lành anh ta. Đức Giê-su không lưỡng lự bất cứ điều gì cả, Ngài đối xử với người phong cùi không một chút kì thị và điều tối thiểu nhất không thể thiếu đối với Ngài đó là lòng trắc ẩn. Chúa Giê-su đã ngay lập tức tuôn đổ ân sủng chữa lành vào nơi cuộc đời của anh phong cùi.
Bạn có dám đến gần những người thật khó thương yêu hay những người bị người ta xa lánh, bởi vì họ bị biến dạng hay có một vài khuyết điểm nào đó? Bạn có bày tỏ sự tử tế và lòng thương xót để giúp đỡ họ như Ðức Giêsu đã làm không?
Lạy Chúa Giê-su, xin hãy làm bùng cháy nơi trái tim con tình yêu Chúa và xin rửa sạch về thể lý, tinh thần và cả tâm hồn con nữa. Chớ gì con sẽ không bao giờ nghi ngờ về chính tình yêu của Người và không ngừng nói cho người khác biết về tình thương và lòng trắc ẩn của Người. Amen!
—————-
Nhóm Bạn Đường Linh Thao
Nguồn:
https://mycatholic.life/books/catholic-daily-reflections-series/advent-and-christmas-reflections/christmas-season/
http://dailyscripture.servantsoftheword.org/readings/2019/jan11.htm