MẾN YÊU HẰNG NGÀY
Thứ 3, 11-06-2019 (Mt 10, 6-13)
Tốt hơn là hãy đến với các con chiên lạc nhà Ít-ra-en. Dọc đường hãy rao giảng rằng: Nước Trời đã đến gần. Anh em hãy chữa lành người đau yếu, làm cho kẻ chết sống lại, cho người phong hủi được sạch bệnh, và khử trừ ma quỷ. Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy. Đừng kiếm vàng bạc hay tiền giắt lưng. Đi đường, đừng mang bao bị, đừng mặc hai áo, đừng đi dép hay cầm gậy. Vì thợ thì đáng được nuôi ăn.
“Khi anh em vào bất cứ thành nào hay làng nào, thì hãy dò hỏi xem ở đó ai là người xứng đáng, và hãy ở lại đó cho đến lúc ra đi. Vào nhà nào, anh em hãy chào chúc bình an cho nhà ấy. Nếu nhà ấy xứng đáng, thì – bình an của anh em sẽ đến với họ; còn nếu nhà ấy không xứng đáng, thì bình an của anh em sẽ trở về với anh em.
SUY NIỆM
“Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy”. Chúa Giêsu có ý gì khi Ngài nói với các môn đệ như vậy trước khi sai đi?
“Cho không” tức là trao đi tất cả mà không mong hồi báo, cũng chẳng tính toán liệu người nhận có xứng đáng hay không. Lời các môn đệ được nghe, những biến đổi họ được nhận, và giờ đây, khả năng trừ quỷ cùng chữa lành mà họ được ban đều không phải vì họ xứng đáng hay đủ khả năng, nhưng vì Thiên Chúa đã “cho không” họ, và vì “Người chọn những kẻ mà Người muốn” (Mc 3, 13). Bởi vậy, những gì họ đã được nhận từ Thầy Giê-su thì họ cũng phải biết cho đi mà không dè sẻn hay giữ lại điều gì. Và họ phải biểu lộ bằng thái độ với lòng xác tín rằng: mối quan tâm tiên quyết của họ là Thiên Chúa, chứ không phải của cải vật chất hay danh lợi thế gian. Họ phải phục vụ với cái tâm đầy bác ái, bình an và đơn sơ. Họ phải toàn tâm toàn ý vào việc rao giảng Nước trời và không bị chi phối bởi bất cứ điều nào khác.
“Cho không NHƯ VẬY” nghĩa là việc cho đi không chỉ là trao đi những gì được nhận, nhưng còn bao hàm cả thái độ, cách thức cho đi. Hay nói cách khác, cách họ cho đi cũng phải giống với cách Thiên Chúa đã trao ban cho họ vậy.
Và để có thể “cho không” như cách họ “đã được cho không”, Chúa Giêsu khuyến cáo các môn đệ phải ra đi trong gọn nhẹ. Họ phải ra đi cách nhẹ nhàng, chỉ lấy những thứ thiết yếu và bỏ lại những thứ làm họ sao lãng, để chú tâm vào nhiệm vụ rao giảng Lời Chúa. Họ phải thực hiện sứ vụ của mình, không phải vì những gì họ có thể nhận được từ nó nhưng bởi những gì họ có thể cho không người khác, chẳng mong đợi bất cứ đặc lợi hay phần thưởng nào. “Tinh thần nghèo khó” giải thoát chúng ta khỏi những tham lam vật chất và các bận tâm dư thừa, nhờ đó tâm hồn có đủ tự do cùng thanh thoát mà chan chứa niềm tin tưởng vào sự quan phòng của Thiên Chúa. Và một khi biết cậy dựa vào Chúa trong mọi sự, chúng ta sẽ thấy mọi khát khao, ý hướng cùng hành động của chúng ta sẽ chỉ quy về Thiên Chúa, về những điều làm đẹp lòng Ngài mà thôi.
Hôm nay, mời bạn dành chút thời gian để nhìn lại những gì bạn đã được Thiên Chúa “cho không” và thái độ, cách “cho không” người khác của bạn. Có lẽ chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể kể hết được những gì chúng ta đã được nhận lãnh, cũng chẳng bao giờ có thể tạ ơn cho xứng những gì Thiên Chúa trao ban cho ta, lại càng khó có thể “cho không” một cách trọn vẹn như Thiên Chúa muốn. Nhưng với lòng đơn sơ khiêm tốn và con tim yêu thương chân thành, Thiên Chúa hẳn sẽ chẳng nỡ chối chê.
Lạy Chúa, xin giúp con khám phá ra rằng: con không phải là những gì con có, nhưng chỉ là những gì Chúa thương ban cho. Xin giúp con mở dần vòng tay còn đang khép kín để trao đi những cái vỗ về, ôm xiết của Chúa; xin Chúa mở làn môi còn đang mím chặt để nói Lời yêu thương, chữa lành và bình an của Ngài. Amen.
—–
Nhóm Bạn Đường Linh Thao
Nguồn: http://dailyscripture.servantsoftheword.org/readings/matt10v7.htm